Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 679: Em gái, chú dẫn em về nhà

Hắn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, lại có Dịch Cân Kinh trên người. Một thân xương cốt sắt thép, trên cơ bản cũng được tính là một nửa trạng thái vô địch. Hiện giờ, người trên thế giới này có thể đả thương được Vương Viễn đều là cao thủ hàng đầu. Với thực lực của bọn họ, sẽ chẳng quan tâm hắn nuốt bao nhiêu viên dược đâu.

“Ôi...”

Vương Viễn nhận Thiên Vương Hộ Mệnh Đan, cũng chẳng thèm nhìn mà thuận tay ném ngay cho Mario ở bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào Hồ Thanh Ngưu và nói: “Lão Hồ này, ngươi không thể qua loa với ta như vậy được, mạng của ngươi đáng giá mấy viên đan dược thôi sao? Không thể đúng không?”

Nói xong, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay mình.

“Chuyện này...”

Thấy vẻ mặt này của hắn, Hồ Thanh Ngưu cũng có chút bất đắc dĩ.

Sao mình lại gọi một người như vậy tới làm nhiệm vụ chứ, xem ra nếu không thể lôi ra được thứ gì khiến tên hòa thượng này hài lòng, thì chắc tám phần hắn sẽ giở thủ đoạn hiểm độc với mình, tuyệt đối không phải nói suông thôi đâu.

“Đúng vậy đúng vậy!” Mario ở một bên cũng phụ họa: “Vật ngoài thân mà thôi, sao quan trọng bằng mạng được chứ.”

Được rồi, một hòa thượng, một đạo sĩ, kẻ xướng người họa, rõ ràng là đang uy hiếp Hồ Thanh Ngưu, đừng coi vật ngoài thân quan trọng hơn cái mạng nhỏ này.

Hồ Thanh Ngưu cũng cũng không phải loại người tham sống sợ chết, nhưng tình cảm ông ta dành cho vợ mình vẫn rất sâu đậm. Lần này vừa đuổi được sói đói đi thì mãnh hổ lại tới, ông ta cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Mình chết cũng được, nhưng nếu để vợ mình chết cùng thì ông hiển nhiên không bằng lòng.

“Ôi...”

Hồ Thanh Ngưu bị ép đến bất đắc dĩ, thở dài một hơi rồi nói: “Vật đáng giá trên người ta cũng chỉ có mỗi đan dược, Thiên Vương Bảo Mệnh Đan cũng là do ngày đó tình cờ lấy được, Ngưu đại sư không thích thì ta cũng đành chịu.”

“Không phải không thích!” Vương Viễn phất tay: “Chỉ là không cần thôi!”. Nói đến đây, hắn dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Ngươi nói ngươi chỉ có đan dược, vậy liệu ngươi có đan được cộng thêm ngộ tính không?”

“Cộng thêm ngộ tính á? Cái đó...”

Hồ Thanh Ngưu hơi sững sờ, nói: “Ngộ tính chính là thiên phú, làm sao người bình thường có thể nghịch thiên đổi mệnh được? Nhưng...” Ông ta chuyển đề tài, thuận tay móc một tấm da dê từ trong ngực ra rồi bảo: “Thật ra ta có một phương thuốc tiên vào mấy năm trước, đáng tiếc ta chỉ giỏi chữa bệnh, không giỏi luyện đan. Ta cũng chưa từng thử qua phương thuốc này, vậy tặng nó cho Ngưu đại sư đấy.”

Nói xong, Hồ Thanh Ngưu nhét tấm da dê vào trong tay Vương Viễn.

[Tục Thế Tiên Phương]

Phân loại: Đan dược

Cấp bậc: Chưa rõ

Giới thiệu: Thuốc tiên mà Hồ Thanh Ngưu có được từ trong hộp đá cổ xưa.

Yêu cầu sử dụng: Đan dược sư nhất phẩm.

Bối cảnh vật phẩm: Phương thuốc tiên mà tiên nhân để lại, có thể luyện chế ra “Tái Tạo Thần Đan” chứa đựng tạo hóa.

“Ngươi thật sự có cả thứ này nữa sao?”

Nhìn thấy thuộc tính của tấm da dê, Vương Viễn trợn mắt há hốc mồm... Làm bác sĩ đúng là khác bọt, có thêm thứ được gọi là thu nhập ngoài. Vương Viễn chẳng qua chỉ uy hiếp một chút mà thôi, mà Hồ Thanh Ngưu đã thật sự đưa ra một phương thuốc rồi.

“Đáng tiếc!”

Y lại nói: “Đan dược sư nhất phẩm rất khó tìm trên đời, ngươi cầm phương thuốc này cũng chẳng có tác dụng gì đâu!”

“Ha ha! Cái này không cần ngươi lo!”

Hắn hơi mỉm cười, nhét tấm da dê vào trong túi.

Nói đến đan dược sư nhất phẩm này, thì Vương Viễn thật sự có biết một người, đó chính là sư phụ Tề Ứng của Đinh Lão Tiên. Lão già thần kinh này cả ngày điên điên khùng khùng, nhưng lại là một tên tàn nhẫn, luyện chế đan dược nhất phẩm. Có phương thuốc này, cho dù có liều mạng đến chết cũng phải khiến Tề Ứng luyện ra đan dược cho mình một lần.

“Của ta đâu, của ta đâu?”

Bôi Mạc Đình đứng ở bên cạnh nhảy dựng lên.

Mario đã cầm Thiên Vương Bảo Mệnh đan, Vương Viễn đã có được một phương thuốc quý hiếm, chỉ có mỗi tên đáng thương bị gãy binh khí như mình là chẳng có gì hết, lý lẽ ở đâu?

“Ta thật sự không còn gì nữa đâu!” Hồ Thanh Ngưu cũng sắp khóc luôn rồi, mắt thấy mình sắp bị người ta bứt không còn một cọng lông, ông ta không khỏi đau lòng đến tột cùng.

Tại sao mình lại chọn sống chứ? Bây giờ chọn chết còn kịp không?

“Kiếm của ngươi vẫn có thể sửa được thì phải?”

Thấy Bôi Mạc Đình không chịu buông tha cho Hồ Thanh Ngưu, Vương Viễn hỏi.

“Có thể sửa thì có thể sửa, nhưng nguyên liệu không cần tiền chắc!” Y không phục nói: “Ta dùng công phu lại dùng vũ khí, ngược lại còn phải sửa binh khí của mình nữa chứ, ý gì đây?”

“Vậy thứ này ngươi có dùng được không?” Vương Viễn híp mắt, cầm một nửa cây gậy vàng rồi đưa tới trước mặt y.

“Đây là?”

Nhìn thấy một “nửa” cây gậy vàng lấp lánh trong tay Vương Viễn, Bôi Mạc Đình cảm thấy vô cùng quen mắt.

“Thì gậy của Kim Hoa bà bà đó!”

Vương Viễn đáp: “Nói một cách chính xác thì là san hô vàng, nguyên liệu quý giá! Dùng thứ này để sửa Quân Tử Kiếm của ngươi, ít nhất cũng phải tăng lên một phẩm chất ấy chứ!”

“Đậu má, thật hay giả vậy?”

Y nghe vậy, duỗi ra hai tay ôm lấy San Hô vàng trong tay Vương Viễn, sau khi nhìn thấy thuộc tính, vẻ buồn bực trên gương mặt lập tức biến thành hưng phấn.

“Đi thôi đi thôi! Đi sửa vũ khí thôi!”

Bôi Mạc Đình là một người đơn giản, sau khi lấy được phần thưởng thì co giò định chạy.

Những người khác hiển nhiên cũng không có thời gian ở nơi này tiếp Hồ Thanh Ngưu và vợ chồng Trương Thúy Sơn.

Vì thế bọn họ cũng đi theo Bôi Mạc Đình, định rời khỏi sơn cốc.

Mà Đinh Lão Tiên thì lại đi tới trước mặt con gái của Kỳ Hiểu Phù và nói: “Em gái, đi thôi, chú sẽ dẫn em về nhà!”

“Đụ má! Đồ súc sinh nhà ngươi! Ngươi còn muốn làm gì đó?”

Nghe thấy lời nói của Đinh Lão Tiên, Vương Viễn lập tức biến sắc. Mẹ nó, lẽ nào tên khốn nạn này còn định ra tay với trẻ con sao? Nghĩ đến đây, hắn vô thức giơ bàn tay lên, chỉ cần Đinh Lão Tiên dám có một chút hành động quá đáng nào, thì hắn nhất định sẽ tung một chưởng mà không hề do dự.

Tuy rằng mọi người đều ở trong trò chơi, và không có nhiều đạo đức quan như vậy, nhưng Vương Viễn vẫn có giới hạn, có những chuyện tuyệt đối không thể tha thứ.

Đám người Bôi Mạc Đình nghe vậy cũng dừng bước chân, nhìn Đinh Lão Tiên với vẻ mặt kinh ngạc, trên gương mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ: “Sao tên này lại là loại người như vậy chứ? Có cần báo cảnh sát không…?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận