Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1265: Tới Tiêu Dao cốc

Nhiệm vụ tìm người biến thành nhiệm vụ hộ tống, độ khó tăng lên.

Sau khi Vương Viễn chia sẻ thông tin nhiệm vụ cho mọi người, cả đám thi nhau bĩu môi” Nhiệm vụ này một mình ngươi làm là được rồi, cần gì đến bọn này hỗ trợ.”

Nói thật, sở dĩ cả đám tới giúp Vương Viễn làm nhiệm vụ hoàn toàn là vì không phải cứ có thực lực cao là giải quyết được nhiệm vụ tìm người, nhiều người tìm kiếm sẽ đơn giản và thoải mái hơn. Nhưng đến nhiệm vụ hộ tống… Với bản lĩnh của Vương Viễn, hắn còn chưa từng nhờ tới nhiều cao thủ như vậy giúp làm nhiệm vụ cấp [Đại Triển Quyền Cước] đâu.

Đám Mario chào Vương Viễn một tiếng rồi lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người là Bôi Mạc Đinh và Tống Dương.

“Trân Lung Kỳ Trận Lôi Cổ Sơn ở ngay phái Tiêu Dao, ta đi làm nhiệm vụ cùng ngươi.” Tống Dương cười hì hì nói: “Dù sao cũng đang nhàn rỗi chẳng có chuyện gì làm.”

“Ngươi thì sao?” Vương Viễn quay sang hỏi Bôi Mạc Đình.

“Ta muốn…”

“Ngươi còn có việc!” Bôi Mạc Đình chưa nói hết câu thì Tống Dương đã cướp lời nói thay.

“Ta…”

“Cút!”

“Rồi rồi! Đi đây!”

Bôi Mạc Đình định ké tí hương tí hoa từ chỗ Vương Viễn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tống Dương, y chỉ có thể nhanh chân chuồn lẹ.

Chuyện tốt trong trò chơi này không thiếu, mình cần gì phải đi theo hai người này làm kỳ đà cản mũi chứ!

Nhiệm vụ cấp [Đại Triển Quyền Cước] không tính là quá khó, độ khó ở mức trung bình.

Hai đại cao thủ Vương Viễn và Tống Dương theo sau Hư Trúc, bảo vệ hắn một đường, mấy tên trộm vặt, yêu ma quỷ quái giữa đường muốn quấy rầy Hư Trúc căn bản chẳng lọt nổi vào mắt bọn họ.

Xuôi theo quan đạo đi một lúc lâu, Vương Viễn đột nhiên phát hiện ra một chuyện.

Khó khăn lớn nhất của nhiệm vụ này không phải mấy tay trộm vặt ngáng đường Hư Trúc mà là tên ngốc kia căn bản mù đường…

Hai người theo sau hắn vòng vo nửa ngày, không những không tìm được Lôi Cổ Sơn mà ngược lại càng đi càng xa.

“Tên này bị ngu à?” Sau khi biết Hư Trúc mù đường còn đi lung tung, Tống Dương nhịn không được nói: “Ta phải ra đấy chỉ đường cho hắn!”

“Khoan đã!” Vương Viễn hỏi lại: “Ngươi cảm thấy hắn sẽ nghe lời ngươi à?”

“Ờ thì…” Tống Dương câm nín.

Hư Trúc biết Tống Dương và Vương Viễn cùng phe, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, người chơi cùng Vương Viễn sao là hạng tốt lành cho được, hắn dĩ nhiên sẽ không chịu nghe lời Tống Dương rồi.

“Vậy giờ phải làm sao?” Tống Dương hỏi.

“Ngươi làm thế này thế này thế này!” Vương Viễn kéo tay Tống Dương, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô nàng.

“Ngươi đúng là hèn hạ!”

Tống Dương khen Vương Viễn một câu từ tận đáy lòng, sau đó tiến lên trước, cướp lấy bọc quần áo trên người Hư Trúc rồi xoay người chạy đi.

“Nữ thí chủ, đó là hành lí của ta mà…”

Hư Trúc hoảng hốt, lảo đảo đuổi theo sau Tống Dương.

Từ trước đến nay, để đối phó với người có não, Vương Viễn thích lừa dối bằng vài ba câu, nói không chừng câu nói nào đó sẽ dẫn đến sự hưởng ứng, dù sao thì cái danh lừa đảo Phật pháp cấp mười này cũng không phải là cho không.

Nhưng đối phó với loại người đần độn như Hư Trúc, ngươi không thể nói lý lẽ với hắn được, cái thứ hàng này cứng đầu chết đi được, không biết thay đổi theo tình huống, nói đạo lý với hắn, thì hắn sẽ nhanh chóng kéo ngươi thấp xuống trình độ đó của hắn, rồi lại dùng kinh nghiệm phong phú để đánh bại ngươi.

Mấu chốt là hắn còn không sợ trời không sợ đất, ngươi có đánh chết hắn thì mạch não của hắn cũng sẽ không thay đổi, cứng mềm đều không ăn.

Giao tiếp với loại người này, nếu đã không thể uy hiếp bằng vũ lực, cũng không thể dùng thủ đoạn đạo lý, vậy chỉ có thể dùng một vài mánh khóe nhỏ hạ lưu.

Võ công của Hư Trúc chẳng ra làm sao, nhưng suy cho cùng cũng là đệ tử Thiếu Lâm, từng học võ công nên cơ thể cường tráng, cố chấp tiến lên, đuổi theo Tống Dương không chịu từ bỏ.

Tống Dương sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, vừa chạy vừa dừng, dẫn Hư Trúc chạy thẳng đến Lôi Cổ sơn.

Vương Viễn cưỡi gấu trúc đuổi theo từ phía xa, chỉ cần Hư Trúc dám quay đầu lại, hắn sẽ dịch dung che mặt, tiến lên chụp bao tải vào, có thể tự mình đi đến Lôi Cổ sơn là tốt nhất, nhưng nếu Hư Trúc không đi được, vậy cũng không có cách nào khác.

Rất dễ nhận thấy, Vương Viễn cũng không đánh giá thấp sự cố chấp của Hư Trúc.

Tiểu hòa thượng này một đường thở hồng hộc, mệt đến mức muốn chạy cũng không chạy nổi nữa, mà vẫn theo sát Tống Dương, một đường đuổi theo đến tận Lôi Cổ sơn.

Nhờ sự dẫn đường của Tống Dương, ba người lần lượt tiến vào trong Tiêu Dao cốc. Phong cảnh trong cốc vẫn tao nhã như cũ, không có gì khác biệt với khi Vương Viễn tới đây vào lần trước.

Ba người tới trước căn nhà gỗ ba gian mà Tô Tinh Hà ở, chỉ thấy đệ tử của phái Tinh Túc đứng đầy trong sân nhà.

Nhìn vào bên trong, ba huynh đệ Công Dã Càn mang vẻ mặt thảm hại, như thể mới bị người đánh cho một trận, lúc này, bọn họ đều đang đứng phía sau một vị công tử giàu có, bên cạnh công tử giàu có đó còn có một người đẹp, chính là Vương Ngữ Yên.

Vương Viễn thầm nói: “Bên cạnh có Vương Ngữ Yên đi cùng, lại còn khiến ba người Công Dã Càn đứng phía sau, vậy e rằng công tử giàu có này chính là Mộ Dung Phục nổi danh ngang hàng với Tiêu Phong.”

Bên trong nữa chính là tám người cả nam cả nữ có hình dạng kỳ quái, người dẫn đầu tên là Tiết Mộ Hoa, Vương Viễn cũng nhận ra người này, mấy người còn lại thì Tống Dương biết, gọi là Hàm Cốc Bát Hữu gì đó, là sư huynh và sư tỷ của cô, cũng là truyền nhân của phái Tiêu Dao, nhưng vài năm trước đã bị Tô Tinh Hà trục xuất khỏi môn phái.

Sang bên cạnh chính là một đại hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng, người này chính là thủ tọa Đạt Ma viện, Huyền Nan. Huyền Nan này có võ công cực cao, khác với cao tăng hàng chữ Huyền cấp một trăm bình thường, người này với Huyền Tịch và Huyền Từ là cùng một sư phụ, ngày trước Vương Viễn còn được chứng kiến lão cùng Huyền Từ và Huyền Tịch vây công Tiêu Phong, ít nhất cũng phải có thực lực cấp một trăm hai mươi.

Phía dưới một đại thụ ở góc trong cùng căn nhà, có hai người ngồi đối diện nhau, phía sau người bên trái có ba người đang đứng. Mấy người này Vương Viễn cũng đều nhận ra, lão già khô đét ở bên phải chính là Tô Tinh Hà, còn công tử trẻ tuổi bên trái không phải là ai khác, mà chính là thằng đần Đoàn Dự đó, ba người phía sau Đoàn Dự chính là ba tên hộ vệ bề tôi Chu Đan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận