Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 535: Một kẻ khỏe hơn người đánh thắng mười người biết võ

[Hậu Phiên Suất] trong Thảo Nguyên Suất Giao Thập Cửu Thức.

Tên Đạo Khả Đạo này học rất hỗn tạp, còn biết cả kỹ xảo đấu vật của bộ tộc Bắc Man.

Thảo Nguyên Suất Giao Thập Cửu Thức là nhóm công pháp thiên về bắt tóm, lực phán định cực kỳ cao, sức mạnh và kỹ năng hợp nhất, nhất là chiêu [Hậu Phiên Suất], lợi dụng trọng lượng và khí lực của bản thân, phối hợp với kỹ xảo hất mục tiêu ra, người bình thường căn bản khó mà ngăn nổi.

Vương Viễn là người bình thường sao? Dĩ nhiên không phải!

Lúc hắn nhìn thấy Đạo Khả Đạo sử dụng chiêu này thì cũng hơi kỳ quái. Trò chơi này đúng là thú vị vô cùng, ngay cả kỹ xảo đấu vật của quyền thuật thất truyền đã lâu cũng được thiết kế trong đây.

Song gặp trúng Vương Viễn đúng là Đạo Khả Đạo quá xui xẻo.

Chớp mắt khi Đạo Khả Đạo phát lực, Vương Viễn buông tay phải ra, trọng kiếm rơi xuống đất, đồng thời hắn cũng duỗi tay ra túm lấy áo Đạo Khả Đạo, dùng sức kéo mạnh về sau. Vương Viễn quát lớn: "Đứng lên cho ta!"

Vương Viễn vừa quát xong, Đạo Khả Đạo lập tức mất đi quyền khống chế thân thể, chỉ cảm thấy cả người mình nhoáng lên, bị hắn kéo từ dưới đất lên, sau đó nâng cao quá đầu.

Vương Viễn dùng sức mạnh thô bạo và cứng rắn để phá chiêu [Hậu Phiên Suất] này.

Đạo Khả Đạo có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ tới, chiêu thức áp hòm của mình cứ như vậy bị người ta kéo một phát là đi luôn.

"Hẹn gặp lại!"

Vương Viễn một tay nâng Đạo Khả Đạo lên, dùng hết sức lực toàn thân, thình lình quăng người ta xuống mặt đất.

"Ầm!!!"

Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, mặt đất biến thành một chiếc hố hình người, vết nứt kinh khủng thuận theo hố to lan ra bốn phía.

Vương Viễn có lực đạo lớn bực nào chứ, cho dù là Đạo Khả Đạo da dày thịt béo, té như vậy cũng phải thất điên bát đảo, bất tỉnh nhân sự. Vương Viễn áp sát, nâng chân vận chuyển nội lực giẫm mạnh xuống.

"Bịch!"

Vương Viễn đạp một phát lên mặt Đạo Khả Đạo, y bị giẫm nát đầu, xuất hiện bên ngoài sân.

Đạo Khả Đạo trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn về phía trước, hiển nhiên sau khi sống lại vẫn còn chưa hoàn hồn…

"Này... Tình huống này là thế nào?"

Từ lúc Vương Viễn ra sân cho đến khi Đạo Khả Đạo bị giết chỉ kéo dài trong mấy hiệp mà thôi, người vừa mới một chọi bốn giờ chẳng mấy chốc đã bị người ta giết chết, khán giả đều trợn mắt há hốc mồm, trên mặt viết đầy vẻ khó mà tưởng nổi.

Bọn họ trăm lần nghìn lần không ngờ tới, Đạo Khả Đạo cứ đơn giản như vậy bị người ta cho ăn hai ba chiêu quyền cước rồi kết thúc, kẻ hủy diệt còn là hòa thượng Thiếu Lâm tự kia nữa chứ.

"Đây... Đây là công phu của Thiếu Lâm sao?"

"Võ học của Thiếu Lâm tự có công kích cao như vậy hả?"

Trong đầu tất cả mọi người đều tràn ngập sự nghi hoặc, Thiếu Lâm tự rõ ràng là một môn phái chịu đòn, từ khi nào mà lại có lực chiến sắc bén như vậy?

Bọn họ thật tình không biết, từ trước đến nay võ học của Thiếu Lâm tự đều lấy cơ sở vững chắc làm đầu, trước tiên phải luyện tốt công phu chịu đòn, sau đó mới học công phu đánh người. Cho nên những võ học cấp thấp trong Thiếu Lâm tự chủ yếu dùng để phòng ngự, chỉ khi nào tiến vào Đạt Ma Đường hay La Hán Đường mới được học hỏi võ học bản môn cấp cao. Có thể thấy được, võ học có tính công kích chân chính của Thiếu Lâm tự, bảy mươi hai tuyệt kỹ, phần lớn là võ học để đánh người.

Dĩ nhiên, võ học là kỹ thuật giết người, võ công càng cao, sát khí càng nặng, yêu cầu tu vi Phật Pháp cũng càng cao…

Vương Viễn có tu vi Phật Pháp tầng mười, đấy là còn chưa nói đến những võ học mạnh mẽ hàng đầu như Đại Kim Cương Chưởng và Nhất Phách Lưỡng Tán, cho dù là trường quyền Thiếu Lâm tự bình thường nhất, ở trong tay Vương Viễn cũng có uy lực cực lớn. Điều tiếc nuối duy nhất chính là, ngộ tính của hắn quá thấp, võ học có thể luyện được trong Thiếu Lâm tự chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thực ra chơi game đều là người mới, càng có thiên kiến bè phái, cảm thấy môn phái này sức tấn công yếu, môn phái kia phòng ngự thấp, đầy đầu đều là đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng. Mà cao thủ cấp cao chân chính đều biết môn phái không phân cao thấp, nhưng tu vi thì có, chỉ cần tu vi đặt đến một ngưỡng nhất định, bất kỳ môn phái nào cũng có trình độ cả.

"Chuyện này… Sao có thể chứ?"

Kẻ buồn bực nhất lúc này không ai sánh bằng chiến đội Bách Hoa Liễu Loạn, bọn họ vốn cho rằng Đạo Khả Đạo có thể thoải mái chơi một chọi năm kết thúc trận tranh tài thứ hai, kết quả lại bị Vương Viễn giẫm cho một phát chết tươi… Trong lúc nhất thời tinh thần của đám Bách Hoa Liễu Loạn đều hơi hoảng hốt.

Một cước của Vương Viễn không chỉ giẫm chết Đạo Khả Đạo, mà còn giẫm nát cả hy vọng của chiến đội Bách Hoa Liễu Loạn nữa.



Người ra sân kế tiếp của Bách Hoa Liễu Loạn chính là Mộ Dung Song.

"Ủa ôi! Là ngươi đó hả? Ngươi vẫn ổn chứ?"

Vương Viễn thấy đối thủ là người quen cũ thì cười hèn mọn, tiện thể chào hỏi Mộ Dung Song, đồng thời tay phải còn cầm quả bóng, trông cực kỳ hèn mọn, hiển nhiên ra dáng một tên dâm tăng.

Mộ Dung Song nghe được ba câu thăm hỏi liên tiếp của Vương Viễn, nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì trợn mắt lên, suýt chút nữa bật khóc tu tu.

Cô ta hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước mà theo bản năng vươn tay che ngực, sau đó trực tiếp lựa chọn bỏ thi đấu.

"Hở? Cô gái này có ý gì thế? Có chuyện ẩn sau nha..."

Hiện trường tập trung nhiều người chơi như vậy, luôn luôn có vài người có sức quan sát tỉ mỉ và tinh tế. Mấy động tác nhỏ của Mộ Dung Song hiển nhiên không thoát khỏi ánh mắt của bọn họ, thấy phản ứng của cô ta kỳ quái như vậy, ngay cả đám Mario cũng thầm nở nụ cười bỉ ổi.

Từ nay về sau, đằng sau rất nhiều danh hiệu của Vương Viễn sẽ thêm một cái tên dâm tăng nữa, người trong cuộc chính là Mộ Dung Song, chuyện xưa đồn thổi trong gian dân, mô tả rất cụ thể và chi tiết cứ như được tận mắt chứng kiến vậy, thậm chí còn có người biên soạn thành đủ loại đồng nhân kiểu “Thiếu Lâm A Ngưu”, “Thiếu Trảo Ngưu Đại Gia” kiếm một món hời lớn… Đây đều là nội dung hài hòa, viết ra chắc chắn sẽ thành sách.

Đúng như Vương Viễn nói, Hồng Hoa Hội tuy là một bang hội lớn nhưng dù sao cũng không phải loại có tính chất của một công ty lợi nhuận. Người chơi trong chiến đội Bách Hoa Liễu Loạn ngoại trừ Thương Khung Thần Cái và Đạo Khả Đạo xem như xuất sắc ra, thực lực của những người khác chẳng đáng nhắc đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận