Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 255: Người đàn ông khủng bố thần bí

"Ha ha ha!"

Vương Viễn nghe vậy, không nhịn được châm chọc nói: "Đại thúc à, ngươi có một bó tuổi to tướng mà cũng muốn đi lên Bạch Đà Sơn bái sư? Ta cảm thấy ngươi lên đó kết bái huynh đệ thì thích hợp hơn đó."

Nhìn tuổi của Âu Dương Khắc, thì Âu Dương Phong trong truyền thuyết e là cũng chỉ tầm tuổi người trước mắt này thôi.

Cái gọi là một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu đối tượng là người chơi thì không tính, mọi người chơi trò chơi, bái một người nhỏ tuổi hơn mình làm thầy cũng không sao cả.

Nhưng người trước mắt đây lại là NPC, là dân bản địa của thế giới này, một bó tuổi to còn muốn bái một người cùng tuổi với mình làm thầy (gần như là gọi một người ngang ngửa tuổi mình là cha), quả thực là không cần mặt mũi.

"..."

Người đàn ông áo trắng kia nghe vậy thì trợn mắt, sau đó nói: "Hừ, người Cái Bang giết cháu của lão phu, việc này ngươi cũng có phần. HIện tại lại còn muốn cướp Bạch Đà Ngọc lệnh đi khoe với người trong võ lâm, quả thực là không thể tha thứ được. Oan có đầu nợ có chủ, tuy rằng ngươi làm cháu lão phu bị thương nên lão phu không thể thu ngươi làm đồ đệ, nhưng chỉ cần ngươi giao ngọc lệnh cho lão phu thì ta sẽ đồng ý truyền thụ cho ngươi một bộ [Linh Xà Quyền Pháp]."

"Nghe giọng điệu của ông, dường như ông chính là Âu Dương Phong nhỉ!" Vương Viễn nghe vậy híp mắt nói, khi nói chuyện cũng đồng thời lui ra sau hai bước.

Móa ơi, nghe nói võ công Âu Dương Phong đã là cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, ngộ nhỡ người trước mắt thực sự là Âu Dương Phong, thì cách lão ta xa một chút vẫn tốt hơn.

"Hừ! Ngươi đừng quan tâm lão phu là ai! Ta chỉ hỏi ngươi có đưa hay không?" Người đàn ông trung niên không trả lời thẳng vấn đề của Vương Viễn, mà nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt bén nhọn như đao, một cỗ uy áp đánh thẳng tới.

"Ha ha ha!"

Vương Viễn cảm nhận được uy thế của người đàn ông trung niên, lại lui ra sau mấy bước, cười ha ha nói: "Ta biết Linh Xà Quyền Pháp, một môn võ học rác rưởi mà thôi. Ta trăm cay nghìn đắng mới mang được ngọc lệnh tới Lạc Dương, ngươi đừng hòng dùng rác rưởi lừa ta!"

Lúc trước, Vương Viễn đã từng lấy được một bản [Linh Xà Quyền Pháp] trên người Âu Dương Khắc, chỉ là võ học trung cấp mà thôi, thứ rác rưởi còn yêu cầu ngộ tính đó đương nhiên Vương Viễn chướng mắt.

Phần thưởng nhiệm vụ có quan hệ trực tiếp với độ khó của nhiệm vụ đó, đoạn đường này Vương Viễn bị người bao vây chặn đánh, thật vất vả mới mang được Bạch Đà Ngọc lệnh tới Cái Bang. Nếu nộp xong nhiệm vụ này, có khi hắn còn được truyền thụ thêm hai chiêu [Hàng Long Thập Bát Chưởng]. Vậy mà người cao to trước mắt này lại dùng một thứ rác rưởi để đổi nó, cho dù Vương Viễn là đệ tử Thiếu Lâm không phải đệ tử Cái Bang, cũng không dễ trao đổi như vậy.

"Thế ngươi muốn cái gì?" Người đàn ông trung niên lạnh lùng hỏi.

"Ít nhất cũng phải là một bản tuyệt học chứ!" Vương Viễn trực tiếp dùng công phu sư tử ngoạm.

"Ha ha ha!"

Người đàn ông trung niên nghe vậy cười lạnh: "Lão phu là tông sư võ học một phái, niệm tình ngươi là vãn bối nên không muốn dùng sức mạnh với ngươi. Nếu ngươi đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt như vậy, thì đừng trách lão phu lòng dạ độc ác!"

Lời còn chưa dứt, thân hình người đàn ông trung niên kia đã biến mất, mang theo một chuỗi tàn ảnh xuất hiện trước mặt Vương Viễn.

"Hử?"

Vương Viễn thấy thế, chấn động.

Khi thấy người đàn ông trung niên này có uy thế kinh người, cộng thêm tu vi sâu không lường được, Vương Viễn đã lui lại ba lần, cũng phải kéo dài thêm mười mấy thước với người này.

Nhưng ai mà ngờ được, thực lực người này lại cường hãn như thế, chỉ bước một bước đã vượt qua khoảng cách hơn mười mấy mét đi tới trước mặt hắn, khinh công cao cường như vậy đúng là hiếm thấy.

Trong lúc Vương Viễn còn kinh ngạc, người đàn ông trung niên đã nhấc tay phải lên, chỉ một chỉ về phía đầu vai Vương Viễn.

Vương Viễn phản ứng cực nhanh, hai tay hợp lại, sử dụng chiêu thức [Kim Cương Bái Tháp].

"Đinh!"

Một tiếng vang chói tai, chỉ lực của người đàn ông trung niên kia xuyên qua bả vai Vương Viễn, tuy không khiến hắn bị thương, nhưng vẫn bị một chỉ này đánh lui về phía sau.

"Chuyện này..."

Thấy một chỉ của người đàn ông kia cường hãn như vậy, Vương Viễn lập tức cảm thấy hoảng sợ.

[Kim Cương Bái Tháp] là kỹ năng vô địch, có thể giúp người chơi miễn dịch sát thương trong khoảng thời gian ngắn.

Mỗi khi Vương Viễn sử dụng chiêu này, cho dù là đối mặt với loại đối thủ nào thì cũng có thể chịu đựng công kích mà không sứt mẻ gì.

Thế nhưng chỉ lực của người này lại xuyên qua đầu vai Vương Viễn, còn đánh lui hắn, tu vi như thế không thể chỉ dùng hai chữ khủng bố để hình dung.

Lúc trước cũng có một lần Vương Viễn gặp phải tình cảnh như vậy, đó là khi ở Nam Hoang Thân Giới tự gặp phải cao thủ thần bí Yến Long Uyên.

Lúc ấy, Yến Long Uyên tấn công một chỉ từ ngoài mấy trượng, kình lực xuyên thấu thân thể Vương Viễn, hiển nhiên là tu vi còn cao hơn người trước mắt, nhưng khi đó cấp bậc Vương Viễn còn thấp, tu vi cũng thấp.

Hiện giờ Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Vương Viễn đã là cảnh giới tầng bốn, vậy mà cũng không ngăn nổi một kích của người đàn ông trung niên này, có thể thấy được tu vi của người này cao cỡ nào, có khi cũng không hề kém Yến Long Uyên.

"Đại thúc à, ngươi đã là cảnh giới nào rồi, sao cứ nói đánh là đánh vậy hả!"

Người nói đánh là đánh như vậy rất hiếm gặp, Vương Viễn không còn cách nào khác chỉ biết kêu rên một tiếng, nhân lúc thời gian vô địch còn chưa chấm dứt thì thi triển khinh công, quay đầu chạy vào trong tổng đàn Cái Bang.

Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, đánh không lại bỏ chạy mới là chân lý.

Cái Bang chính là đại bang đệ nhất thiên hạ, cao thủ trong bang nhiều như mây, cho dù người đàn ông trung niên này có tu vi cao tới đâu, e là cũng không dám tự ý xông vào tổng đàn Cái Bang diễu võ giương oai.

"Hừ! Còn muốn chạy?"

Thấy Vương Viễn nhanh chân bỏ chạy, người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, thân hình chớp lóe, trong nháy mắt đi tới phía sau Vương Viễn, tay phải nhấc lên, chụp một chưởng về phía sau lưng Vương Viễn. Cho dù không lấy được ngọc lệnh, ông ta cũng muốn dùng một chưởng giết chết Vương Viễn.

Thời gian vô địch của Vương Viễn đã hết, cảm nhận được chưởng lực phía sau, Vương Viễn vận chuyển nội lực dùng chân khí bảo vệ toàn thân, hai tay vung lên, xoay người lại đối diện với chưởng lực mà người đàn ông trung niên kia đánh tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận