Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1098: Huyễn Thần Châu

“Ngươi có bao nhiêu nội lực?” Lúc nhìn thấy phần mô tả chiêu thức của Bắc Minh Chi Hải, Vương Viễn tiện tay nhắn tin hỏi Tống Dương.

“Hơn năm chục nghìn.” Tống Dương nhanh chóng gửi tin lại.

Ở giai đoạn hiện tại, phần lớn người chơi đều đã học nội công cao cấp, hơn nữa cảnh giới không hề thấp. Người chơi thuộc những môn phái có nội lực hùng hậu như Thiếu Lâm và Võ Đang thì điểm nội lực đều khoảng ba chục nghìn, Mario có Thái Cực Thần Công, nội lực khoảng bảy tám chục nghìn.

Giá trị nội lực của Tống Dương là năm chục nghìn, có thể thấy tu vi nội công rất khá, chung quy cũng là người học [Bắc Minh Thần Công].

“Chớ luyện Bắc Minh Thần Công đến tầng thứ tám!” Vương Viễn dặn dò.

“Sao thế?” Tống Dương khó hiểu hỏi.

Vương Viễn chia sẻ phần mô tả của Bắc Minh Chi Hải cho Tống Dương xem.

“Ầy…”

Tống Dương thấy vậy thì thầm hoảng hốt: “May mà ngươi nhắc ta, nếu không trong hôm nay ta cũng luyện Bắc Minh Thần Công lên tầng tám rồi.”

Chiêu thức Bắc Minh Chi Hải này vô liêm sỉ và biến thái thật đấy, nhưng sự biến thái của nó được thành lập dựa trên nội công căn bản của người chơi.

Bởi vì dưới trạng thái mở chân khí hộ thân, mức độ tiêu hao nội lực tăng cao, người chơi không có nội lực thâm hậu mà dùng sợ rằng ném chưa được mấy chiêu đã hao hết nội lực.

Lúc chiến đấu, phần lớn nội lực đều dùng làm chân khí hộ thân thì khẳng định mất nhiều hơn được.

Vương Viễn lại khác, hắn có nhiều tuyệt học nội công trong người, nội lực rất hùng hậu, đạt tới sáu con số, người có nội lực cao như Mario mà giá trị nội lực cũng chỉ bằng số lẻ của hắn mà thôi.

Hơn nữa thần công “Dịch Cân Kinh” của Vương Viễn đã đạt tới cảnh giới cao nhất, bảy tầng nội lực sinh sôi không ngừng, lúc này mới có thể duy trì nội lực tiêu hao chân khí hộ thân ở trạng thái cân bằng, luôn giữ chân khí hộ thân trong trạng thái kích hoạt mọi lúc mọi nơi.

Khi đạt tới trạng thái này, có thể hấp thu sát thương chuyển hóa thành nội lực lúc đang chiến đấu, kẻ mạnh sẽ càng mạnh hơn, mà yếu thì càng yếu hơn.

Cho nên nhìn khắp giang hồ, trước mắt chỉ có Vương Viễn mới xứng với chiêu thức này.

Tống Dương mà muốn sử dụng nó giống như Vương Viễn, đầu tiên giới hạn nội lực phải hơn mười nghìn, sau đó phải luyện một môn nội công đến cảnh giới cao nhất, giữ bảy tầng nội lực sinh sôi không ngừng mới được.

Nếu không phải Vương Viễn kịp thời nhắc nhở, Tống Dương luyện đến tầng tám Bắc Minh Thần Công thật, sức chiến đấu của cô nàng nhất định sẽ giảm xuống trên diện rộng vì thiếu nội lực.



Tiêu hết lượng điểm tích lũy xong, Vương Viễn rời khỏi Thiếu Lâm tự, đi đến thành Yến Kinh.

Lạc Dương và Trường An đang trong thời gian khôi phục… người chơi không thể vào.

Sau khi lượn lờ một hồi ở Yến Kinh, Vương Viễn đến phố buôn bán, chui vào trong lò rèn.

Ông chủ lò rèn tên là Trương Đoàn, là một NPC trung niên vô cùng nhiệt tình, thấy Vương Viễn đi vào thì lớn tiếng hô lên: “Ngộ Si đại sư đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho tiệm nhỏ này quá!”

Thiên Hạ Đệ Nhất, Hiệp Chi Đại Giả, Trạch Bị Thương Sinh, dưới hào quang của ba danh hiệu, tên tuổi của Vương Viễn trong mắt NPC bây giờ vô cùng vang dội, không ai không biết không ai không tỏ.

Cũng khó trách Trương Đoàn kích động như thể gặp được minh tinh.

“Ngộ Si?”

Đám người chơi trong tiệm nghe thấy tiếng la của Trương Đoàn đều rối rít quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi lên người Vương Viễn.

Cảm giác được người khác nhìn chăm chú khiến Vương Viễn thoải mái cực kỳ.

Nhưng hắn lại nghe người trong tiệm xì xào bàn tán thế này: “Phì, tên của hòa thượng này kỳ quái thật đấy! Ngộ Si? Vô Sỉ mới đúng… Rốt cuộc hắn không biết xấu hổ đến nhường nào mà dám viết cả chữ Vô Sỉ lên mặt?”

“???”

Vương Viễn hơi sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, thình lình nhận ra mình bị Huyền Từ đùa bỡn rồi!

Mặt hắn đỏ bừng, vội vàng cắt danh hiệu trên đầu đi, nói: “Tem tém lại nào! Lần này ta tới đây có chút chuyện muốn hỏi thăm.”

Trương Đoàn nói: “Xin lỗi Ngộ Si đại sư, chỗ chúng tôi chỉ đặt làm và bán vũ khí, ngài muốn nghe ngóng tin tức thì đến quán rượu tìm Tiểu Nhị ca sẽ hay hơn đấy.”

“Chính Tiểu Nhị ca bảo ta tới đây!” Vương Viễn lôi Huyễn Thần Châu ra quơ quơ trước mặt Trương Đoàn: “Tiểu Nhị ca nói chỉ có ngươi mới biết thứ này là gì.”

“Chỉ ta mới biết?”

Trương Đoàn nghe thấy mấy lời kỳ quái của Vương Viễn thì buồn bực hỏi: “Rốt cuộc là thứ gì?”

“Đây này…”

Vương Viễn lôi một hạt châu màu trắng đục đưa tới trước mặt Trương Đoàn.

Nó chính là viên Huyễn Thần Châu rớt ra từ trên người Niên Thú.

Huyễn Thần Châu này khá giống vật liệu chế tạo, nhưng không rõ công dụng là gì, hiển nhiên là một vật liệu chưa biết.

Trong trò chơi, vật liệu chưa biết chia làm hai loại.

Một là rác rưởi, không có bất kỳ tác dụng nào, loại còn lại hàm chứa một vài sức mạnh thần bí chờ người chơi giải mã.

Để phân biệt là rác rưởi hay vật phẩm thần bí cũng không khó.

Thông thường một là xem xuất xứ, hai nhìn bề ngoài, ba coi tên.

Tùy tiện nhặt một tảng đá dưới đất lên cũng tính là vật liệu chưa biết, người bình thường chắc chắn sẽ không coi tảng đá là bảo vật.

Nhưng Huyễn Thần Châu mặc dù trông rất bình thường, lại rớt ra từ người BOSS lớn Niên Thú, hơn nữa trong tên còn có một chữ “Thần”.

Hễ cứ là người chơi qua trò chơi đều biết, trang bị xịn nhất có thể không có chữ “thần”, nhưng phàm là thứ có chữ “thần” trong tên hầu như đều là vật phẩm không tầm thường cả.

Cho nên Vương Viễn mới đến thành Yến Kinh to lớn, tìm NPC hỏi thăm xem thứ này rốt cuộc là gì.

Trương Đoàn là NPC thợ rèn nổi tiếng nhất thành Yến Kinh, hiển nhiên là nhân sĩ chuyên nghiệp nhất.

“Đây là?”

Trương Đoàn nhìn thấy Huyễn Thần Châu trong tay Vương Viễn thì đột nhiên ngẩn người, sau đó nói: “Chẳng lẽ là Huyễn Thần Châu?”

“Hử? Ngươi biết nó?”

Vương Viễn thấy Trương Đoàn nhận ra Huyễn Thần Châu thì khá hứng thú, quả nhiên mình không tìm sai người.

Trương Đoàn đáp hiển nhiên: “Bên trên không phải có ghi hả?”

“Ầy!”

Vương Viễn đen mặt, tên thợ rèn này đúng là giỏi trêu người.

Mà cũng đúng, hạt châu này mặc dù không có thuộc tính, nhưng nó quả thực có tên... tên là Huyễn Thần Châu.

“Ngươi từng nghe nhắc đến hạt châu này rồi sao?”

Vương Viễn lại hỏi.

Trương Đoàn gật đầu đáp: “Đúng vậy, có nghe nhắc đến.”

Vương Viễn vội vàng khiêm tốn hỏi: “Xin Trương sư phụ chỉ điểm cho.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận