Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1360: Tuyệt học phái Thiên Sơn

Nhưng xét từ hiện tại, với tu vi của Vương Viễn, người chơi và NPC có thể chịu một quyền mà này không chết, khắp thiện hạ cũng không tìm được đến mười người.

Chưởng lực như dời non lấp bể này, đánh bay cả người của Lý Thu Thủy sang ngang, đâm sầm vào tường băng cách đó mấy trượng.

“Rầm rầm rầm!”

Tường băng dày hơn một trượng, bị Lý Thu Thủy đâm sập, dư thế không dứt lại đụng vào một bức tường khác, liêm tiếp đâm sụp bốn tầng tường băng, mới tông mạnh vào vách hầm băng, đập ra trên tường một cái hố sâu.

Thanh máu trên đầu Lý Thu Thủy trống rỗng ngay tại trận.

“…”

Trong hầm băng lặng ngắt như tờ.

Mọi người nhìn Lý Thu Thủy đã bị giết chết trong vòng một giây, rồi lại liếc mắt nhìn Vương Viễn đang đặt mông ngồi trên đất, tất cả mọi người đều không biết nên hình dung tâm trạng của mình hiện tại thế nào.

Mẹ nó chứ, hòa thượng này thật đúng là càng lúc càng biến thái.

Uy lực của một chưởng vừa rồi hiển nhiên đã vượt xa sự hiểu biết của hai người.

Ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh mà cũng có thể giết trong một giây, đù má nó dùng từ quái vật đã không thể hình dung được nữa rồi, hiểu chưa?

Đặc biệt là Thiên Sơn Đồng Lão, đang nhìn Vương Viễn với đôi mắt trừng to.

Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử hiển nhiên có thực lực không yếu trong số người chơi, nhưng hai người vẫn chưa Độ Kiếp phi thăng, bàn về thực lực, cùng lắm cũng chỉ đánh ngang tay với cao thủ cấp chưởng môn cấp hơn một trăm hai mươi mà thôi, tu vi và tầm nhìn vẫn còn kém rất xa.

Nhưng Thiên Sơn Đồng Lão người ta, chính là đại cao thủ tuyệt đỉnh chân chính, có tu vi thâm sâu, kiến thức hơn người.

Với nhãn giới của bà ta, khi nhìn thấy một chưởng này của Vương Viễn, cũng không nhịn được mà giật nảy mình, trong lòng thầm nói: “Chưởng lực của hòa thượng này thật đáng sợ, uy lực của một chưởng này cho dù là Lão Lão ta ở thời kỳ đỉnh cao, cũng chưa chắc có thể rút lui toàn thân được… Lão Lão ẩn cư ở Thiên Sơn mới sáu, bảy mươi năm, vậy mà võ học Trung Nguyên đã phát triển đến mức độ này rồi sao, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Tuổi tác của hòa thượng này còn trẻ, nếu như cho hắn thời gian, chắc chắn sẽ là vô địch thiên hạ.”

Sau ba mươi giây, Vương Viễn mới kết thúc trạng thái tán công, thuộc tính cũng bắt đầu từ từ hồi phục.

Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử không dám xác nhận xem Lý Thu Thủy có trợ thủ hay không, mà bảo vệ bên cạnh Thiên Sơn Đồng Lão, không rời một ly.

Thiên Sơn Đồng Lão chỉ vào thi thể của Lý Thu Thủy và nói: “Hư Trúc, ngươi đi xem xem sư thúc của ngươi đã chết hay chưa.”

Hư Trúc không dám làm trái, bước đến bên cạnh thi thể của Lý Thu Thủy một cách dè chừng, sau đó khóc lóc nói: “Sư thúc, sư thúc, người đã chết rồi… a di đà phật, a di đà phật!”

“Chết rồi thì ngươi khóc cái gì! Ngươi là đồ phế vật! Ha ha ha ha ha!”

Đồng Lão thấy Lý Thu Thủy đã bị giết, cũng không hề nghi ngờ một chút nào, dù sao uy lực từ một chưởng vừa rồi đó của Vương Viễn, vận công đón đỡ từ phía chính diện còn khó có thể ngăn cản được, huống chi là bị đánh lén sau lưng, Thiên Sơn Đồng Lão cười ha ha một cách điên cuồng, nói: “Ả chết rồi, con tiện nhân cuối cùng cũng chết rồi… ha ha, ha…”

Cười rồi lại cười, một dòng nước mắt chảy xuống trên gò má của Thiên Sơn Đồng Lão, cũng không biết là niệm tình đồng môn hay là bầu bí thương nhau, xót cho đồng loại.

Lúc này, chỉ nghe thấy Thiên Sơn Đồng Lão lầm bầm một mình: “Tại sao ả tiện nhân này đã chết rồi, mà ta lại không vui một chút nào hết? Ngược lại còn cảm thấy trên thế gian này không còn gì hứng thú nữa… Không ngờ lại để ả tiện nhân này xuống dưới gặp lại sư đệ ta trước… ôi…”

Mọi người đều là người trẻ tuổi, không thể cảm nhận được suy nghĩ phức tạp của người già, cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác kẻ thù cũ suốt nửa thế kỷ đã chết thế nào, mà chỉ cảm thấy đánh bại được một đại BOSS siêu cấp là chuyện vô cùng đáng để vui vẻ, Phi Vân Đạp Tuyết lại càng sáp lại gần, hỏi: “Chưởng môn, Lý Thu Thủy này đã chết rồi, thù của chúng ta đã báo, giờ ta sẽ đưa ngươi về ngay!”

“Về?”

Thiên Sơn Đồng Lão đột nhiên cười đáp: “Một người thân cuối cùng trên đời này của ta cũng chết rồi… ta còn về đâu nữa?”

“Cái này…” Phi Vân Đạp Tuyết hơi sững sờ: “Về phái Thiên Sơn, Thiên Sơn không thể không có ngươi…”

“Phái Thiên Sơn… ha ha!” Thiên Sơn Đồng Lão chỉ vào Hư Trúc và bảo: “Tiểu hòa thượng, ngươi qua đây!”

“Sư bá!” Hư Trúc đi tới trước mặt Thiên Sơn Đồng Lão một cách cung kính.

Thiên Sơn Đồng Lão duỗi tay về trước, đặt lên đầu của Hư Trúc, không ngừng truyền nội lực cuồn cuộn qua. Bộ dáng của bà ta cũng từ từ trở nên già mua, cuối cùng biến thành một bà lão tóc trắng xóa, tuổi già sức yếu.

“Sư bá, ngươi đang làm gì thế?” Hư Trúc cả kinh.

Mấy người Vương Viễn cũng vô cùng ngạc nhiên… vất vả lắm mới bảo vệ được Thiên Sơn Đồng Lão trốn khỏi sự đuổi giết của Lý Thu Thủy, mà sao bà lão này còn… đây không phải là chơi xấu sao?

“Ha ha ha!” Thiên Sơn Đồng Lão vui vẻ nói: “Đấu cả một đời, ta cũng đã thắng rồi, giờ đây sư đệ đã chết, ta không thể để một mình ả tiện nhân đó và hắn gặp nhau ở bên dưới được.”

Nói xong, Thiên Sơn Đồng Lão lôi một quyển sách từ trong ngực ra đưa cho Phi Vân Đạp Tuyết: “Phi Vân, mấy ngày này thật sự đã vất vả cho ngươi ròi, đây là bí tịch tuyệt học của phái Thiên Sơn, ngươi cầm đi!”

Hai tay của Phi Vân Đạp Tuyết run rẩy, nhận bí tịch trong tay của Thiên Sơn Đồng Lão với vẻ kích động.

Lệ nóng dâng lên quanh mắt của Phi Vân Đạp Tuyết, đây là tuyệt học môn phái đó, mình đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được!

[Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công]

Phân loại: Nội công.

Phẩm chất: Tuyệt học.

Giới thiệu: Võ học tối cao của phái Thiên Sơn.

Điều kiện học: Mị lực 35, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công đạt tới cảnh giới đỉnh cao.

Bối cảnh công pháp: Võ học mạnh mẽ nhất của phái Thiên Sơn, là quyển hạ của [Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công], cần tu vi nội công cực kỳ thâm hậu làm nền móng mới có thể học, khi luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể cải lão hoàn đồng, chuyển thế trùng tu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận