Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 898: Đi phát tài

NPC quỷ quyệt này rõ ràng đã lợi dụng sơ hở của hệ thống, không chịu giao cho Vương Viễn thứ mà hắn cần.

Dẫu sao tình cảm giữa Lam Phượng Hoàng và Nhậm Doanh Doanh rất sâu đậm, Vương Viễn giết cha ruột của Nhậm Doanh Doanh, nàng ta làm ra hành động như thế này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

“Ha ha!”

Lam Phượng Hoàng nghe được nghi vấn của Vương Viễn xong, không những không thèm để ý mà còn cười quyến rũ bảo: “Hay cho một hòa thượng giảo hoạt, quả nhiên đa mưu túc trí, Lam Phượng Hoàng ta hoàn toàn bại dưới tay ngươi! Đúng vậy, đây mới chính là thuốc giải của Thánh Cô.”

“Được lắm!”

Vương Viễn tiện tay giật luôn hộp thuốc trong tay Lam Phượng Hoàng, cười nói: “Thuốc giải này ta tạm cầm trước! Còn viên đan dược ngươi mới nuốt kia rốt cuộc là của ai, ta phải xem tác dụng của nó có đúng không đã.”

“Ngươi!”

Nghe những lời Vương Viễn nói xong, Lam Phượng Hoàng nhất thời nổi giận, không ngờ hòa thượng này còn chưa phơi bày hết thực lực.

Mồm miệng có thể nói bậy nói bạ, nhưng thuốc tuyệt đối không được uống lung tung, nhất là thuốc giải Tam Thi Não Thần Đan, ăn thuốc giải linh tinh còn đáng sợ hơn việc ăn thêm một viên Tam Thi Não Thần Đan, Lam Phượng Hoàng cũng chẳng dám đánh cuộc mạng nhỏ của mình.

“Coi như ta sợ ngươi!”

Lam Phượng Hoàng bất đắc dĩ nói: “Hai hộp thuốc này kỳ thực đều là thật, có điều màu đỏ là thuốc giải của Thánh Cô, màu xanh là thuốc giải của giáo chủ, lần này ta tuyệt đối không lừa ngươi!”

“Hừ! Ta biết ngay ngươi không có lòng tốt mà!”

Vương Viễn hừ lạnh một tiếng, lấy một viên thuốc giải màu đỏ ra ném cho Lam Phượng Hoàng: “Ăn đi!”

Sau khi trừng mắt nhìn Lam Phượng Hoàng nuốt thuốc xong, Vương Viễn mới thấy yên tâm, tiện tay cất toàn bộ hai hộp thuốc rồi rời khỏi Ngũ Độc Giáo.

Suốt màn đấu trí đấu dũng nảy lửa của Vương Viễn và Lam Phượng Hoàng, Phi Vân Đạp Tuyết chỉ biết đứng đực ra nhìn.

Nam thanh niên vẫn luôn lấy tiền đập thực lực nhưng Phi Vân Đạp Tuyết làm gì đã gặp phải tình huống này bao giờ. Hai bên cười cười nói nói, công thủ luân phiên chuyển đổi ba lần, cuối cùng kết thúc với kết quả nghiêng về Vương Viễn hơn chút.

Hai người một hèn hạ, một âm hiểm, kẻ tám lạng người nửa cân cả, chỉ thiếu chút nữa thôi, thuốc giải này có lấy được cũng chẳng cứu nổi người.

Đừng nói là Phi Vân Đạp Tuyết, cho dù đổi thành một nhân vật từng trải nào đó, chỉ sợ cũng bị Lam Phượng Hoàng che mắt.

Hòa thượng trước mặt này thực lực đã mạnh rồi thì thôi đi, tài năng trong mảng chiến thuật còn rất cao siêu, hơn nữa tâm tư cũng kín đáo, nói đơn giản là không để lộ chút sơ hở nào.

Lúc này Phi Vân Đạp Tuyết cũng cảm thấy hơi mừng, may mà mới đầu hắn ta chọn kết bạn với Vương Viễn, nếu vì chuyện hắn cướp hồn châu mà hai bên biến thành kẻ thù, sợ rằng hiện tại không biết hắn ta đã bị lừa thảm bao nhiêu lần rồi đây.



Sau khi rời khỏi Ngũ Độc Giáo, hai người chạy thẳng tới Trung Nguyên Yến Kinh.

Mất nửa giờ ngồi xe ngựa xóc nảy, Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết rốt cuộc cũng đặt chân đến trước cổng hoàng cung.

Phi Vân Đạp Tuyết mặc dù nhiều tiền nhưng rất có trách nhiệm, Vương Viễn không sợ trời sợ đất nhưng vẫn biết nặng nhẹ, cả hai không có thói quen giục ngựa tiến vào cửa cung.

Đi bộ vòng vèo một hồi trong hoàng cung rốt cuộc cũng đến đích là Thiện giam.

Sau khi Hải Đại Phú chết, Thiện giam vắng tanh vắng ngắt, Tiểu Quế Tử không biết đã đi đâu, song Vương Viễn lại trông thấy một thái giám quen mặt – Tiểu Xuân Tử.

“Phật gia, ngài đến rồi!”

Tiểu Xuân Tử nhìn thấy Vương Viễn thì nhiệt tình chạy ra tiếp đón.

“Ừ!” Vương Viễn gật đầu.

“Ai đây?” Phi Vân Đạp Tuyết tò mò hỏi, tiểu thái giám trong cung cũng biết Vương Viễn, mặt mũi tên này không nhỏ đâu.

“Thưa gia, nô tài tên là…” Tiểu Xuân Tử vừa định trả lời thì Vương Viễn đột nhiên ho một tiếng ngắt lời.

“Khụ!”

“Nô tài tên Cẩu Tạp Chủng!” Tiểu Xuân Tử vội vàng đổi câu trả lời, sau đó hỏi: “Phật gia tới đây để tìm Tiểu Quế Tử phải không?”

“Đúng vậy!”

Vương Viễn hỏi: “Tiểu Quế Tử thế nào rồi?”

“Ầy..” Nhắc đến Tiểu Quế Tử, trên mặt Tiểu Xuân Tử tràn đầy vẻ hâm mộ: “May nhờ có Phật gia, Tiểu Quế Tử bắt được Ngao Bái, lập công lớn, bây giờ đang làm tổng quản, còn ở đây chi nữa. Có thể giờ hắn ta đang ở phủ Ngao Bái.”

“Trong phủ Ngao Bái? Đến đó làm gì?” Vương Viễn mờ mịt hỏi: “Không phải Ngao Bái chết rồi à?”

“Thì đúng là chết rồi mà!” Tiểu Xuân Tử kích động nói: “Cho nên mới phải đi tịch thu tài sản đó, ngài có biết thế nào là tịch thu tài sản không? Lần này Tiểu Quế Tử công công giàu to rồi.”

“Giàu to!”

Hai mắt Vương Viễn sáng lên, vội vàng xoay người kéo Phi Vân Đạp Tuyết ra khỏi Thiện giam.

“Kéo ta đi làm gì?” Phi Vân Đạp Tuyết giùng giằng định tránh khỏi bàn tay của Vương Viễn.

“Dĩ nhiên là cùng đi phát tài rồi!” Vương Viễn cười đáp.

Sức hấp dẫn của hai chữ phát tài này đối với Phi Vân Đạp Tuyết mà nói, quả thực không lớn cho lắm, nhưng hắn ta cũng biết, con người Vương Viễn vẫn luôn không có lợi thì không dậy sớm, đi theo Vương Viễn chắc chắn sẽ vớt được lợi ích.

Vì thế Phi Vân Đạp Tuyết đi theo phía sau Vương Viễn, một đường ra khỏi hoàng cung, tới phủ Ngao Bái.

Lúc này, trong phủ Ngao Bái toàn là người, những đội binh lính vận chuyển đồ đạc từ trong phòng ra ngoài, Tiểu Quế Tử đứng trong viện kiểm kê tài vụ, đứng bên cạnh hắn ta còn có một người trung niên mặc trang phục quan viên.

“Người nào to gan xông vào cấm địa?”

Thấy Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết xông vào trong viện tử với vẻ hung thần ác sát, không coi ai ra gì như vậy, người trung niên đó vội vàng trốn ra phía sau Tiểu Quế Tử, lớn tiếng quát: “Ngao Bái đã bị tử hình, đám vây cánh của Ngao Bái như các người còn không giơ tay chịu trói sao?”

Xem ra người trung niên này đã coi Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết thành bè đảng còn sót lại của Ngao Bái rồi.

“Sách đại ca, ngươi nhận lầm người rồi!”

Lúc này, Tiểu Quế Tử cũng quay đầu qua và nhìn thấy Vương Viễn, hiển nhiên chỉ liếc mắt đã nhận ra tên hòa thượng đã nhét độc dược cho mình ăn đó, vội vàng nói: “Đây là đồ đệ của phương trượng Thiếu Lâm tự, Ngưu Đại Xuân đại sư!”

“Hóa ra là Ngưu đại sư!”

Thấy Vương Viễn không phải thích khách, viên quan trung niên đó thầm lau mồ hôi, lúc này mới yên lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận