Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 435: Thử thách của Chu Bá Thông

"Đừng mà..."

Thấy Chu Bá Thông ra lệnh đuổi khách, ba người Vương Viễn đều cuống lên, Tống Dương vội la lên: "Chúng ta chính là..."

"Chúng ta chính là cố ý tới giải cứu ngài mà!"

Không đợi Tống Dương nói ra hai chữ Anh Cô, Vương Viễn đã vội vàng ngắt lời nói tiếp.

Đồng thời, hắn dặn dò trong kênh đội: "Trước mặt Chu Bá Thông, đừng nói tới Anh Cô!"

Dựa vào bản lĩnh của Chu Bá Thông, nếu lão thật sự muốn gặp Anh Cô, thì cứ việc ra ngoài đón Anh Cô tới nơi này cùng nhau ân ái, khiến Hoàng Dược Sư buồn nôn chết cũng là việc trong khả năng. Sở dĩ lão trốn ở nơi này không ra, tám phần là để trốn tránh ác nữ kia.

Nếu bọn họ nói là do người phụ nữ kia nhờ tới cứu lão, chắc chắn lão càng không muốn rời đi.

Thoạt nhìn tính tình Chu Bá Thông như một đứa con nít, nhưng lại không hề dễ thương lượng, lão bĩu môi nói: "Ta không thèm quan tâm tới các ngươi, muốn ta đi với các ngươi thì mang sách của ta đã bị Hoàng Dược Sư cướp về đây, thì ta sẽ đi với các ngươi."

Nói tới đây, Chu Bá Thông vẫn không quên khinh bỉ: "Chó vàng cũng họ Hoàng, mèo vàng cũng họ Hoàng, Hoàng Dược Sư cũng họ Hoàng!"

"Chó vàng mèo vàng chưa chắc đã mang họ Hoàng."

Độc Cô Tiểu Linh cũng là đứa trẻ ngốc, mới có một chút đã bị Chu Bá Thông kéo lệch chủ đề, đi đáp trả lại lão ngoan đồng này.

"Sao lại không phải họ Hoàng?" Chu Bá Thông phản bác: "Năm đó, lúc ta ở núi Hùng Nhĩ đã từng gặp một con chó vàng họ Hoàng!"

"Được rồi được rồi!"

Thấy hai người càng nói càng xa, Vương Viễn nhức đầu nói: "Chu tiền bối, rốt cuộc là Hoàng Dược Sư lừa sách gì của ngài?"

Dựa theo tính cách của Vương Viễn, nếu là người khác mà không chịu đi theo hắn, tám phần là sẽ đánh ngất xỉu rồi trói lại mang đi. Nhưng Chu Bá Thông này võ công sâu không lường được, biện pháp đơn giản thô bạo chắc chắn không dùng được, chỉ có thể làm theo lời lão.

Mà với đức hạnh của Hoàng Dược Sư, hỏi mượn đồ của lão ta thì không khác gì bảo hổ lột da, muốn lấy được sách đương nhiên phải lén lút. Nhưng Hoàng Dược Sư là một phần tử trí thức, sách trong nhà chắc chắn không ít, ai biết Chu Bá Thông muốn quyển nào.

"Cửu Âm Chân Kinh!" Chu Bá Thông nói.

"Ta..."

Vương Viễn suýt nữa nghẹn khí!

[Cửu Âm Chân Kính]! Con mẹ nó chứ, Chu Bá Thông này đúng là đề cao hắn quá, bảo hắn đi vào nhà của một tuyệt đỉnh cao thủ như Hoàng Dược Sư, đòi một bản tuyệt học võ lâm.

Nếu ông đây có bản lĩnh đó, thì đã trực tiếp đánh ngươi bất tỉnh rồi tha đi có phải đơn giản hơn không?

"Chu tiền bối! Có thể đổi quyển khác hay không!" Vương Viễn thương lượng: "Ta thấy mới vừa rồi ngài còn nhớ người phụ nữ nào đó, đợi lát nữa ta trộm ít bản xuân cung đồ cho ngài. Hoàng Dược Sư là một lão trạch nam, chắc chắn tàng trữ không ít thứ này."

"Phụ nữ có cái gì hay mà xem!" Chu Bá Thông lập tức từ chối.

"Bên ngoài đảo Đào Hoa có rất nhiều loại võ học thú vị, chơi vô cùng vui nha." Vương Viễn bắt đầu lừa dối.

Lừa Dối Đại Pháp Vương thị - dựa vào điểm yêu thích của mục tiêu để ra tay.

Ham muốn của một người đàn ông bình thường ngoại trừ tiền tài thì chính là phụ nữ, Chu Bá Thông hiển nhiên không có khái niệm gì đối với tiền tài, với phụ nữ thì sợ như sợ cọp. Lão ngoan đồng này chỉ cảm thấy hứng thú với võ học và những chuyện thú vị, chỉ cần bắt lấy hai điểm này, không khó để lừa lão ta.

"Võ học chơi vui?"

Quả nhiên sau khi nghe Vương Viễn nói vậy, Chu Bá Thông vốn đang cực kỳ bài xích chuyện rời khỏi đảo Đào Hoa đột nhiên phấn chấn tinh thần, rồi lại ỉu xìu nói: "Ngươi nhất định là đang lừa ta! Đạo sĩ thúi như Cung Trọng Dương ta đã gặp, mấy hòa thượng các ngươi cũng không thú vị hơn đám đạo sĩ đó là bao đâu."

"Ngài thấy ta là cái loại người đi lừa người khác sao?" Vương Viễn làm ra một biểu cảm vô cùng chân thành.

"Có chút giống!" Chu Bá Thông gật đầu: "Trừ phi người đánh ra công phu hoành tráng cho ta xem!"

"Chuyện này..." Vương Viễn có chút khó khăn.

Thuật nói bằng bụng rất thú vị, nhưng Chu Bá Thông có tu vi võ công rất cao, không thể dùng trước mặt lão ta.

Thuật dịch dung cũng rất thú vị, nhưng NPC cấp bậc như Chu Bá Thông chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Chẳng lẽ biểu diễn một màn Ác Long Thâu Tâm Trảo? Chuyện này có chút tà ác, nếu Bôi Mạc Đình ở đây thì tốt rồi... Chu Bá Thông này nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với người kỳ quái.

Vương Viễn đột nhiên có chút nhớ nhung Bôi Mạc Đình.

"Vậy ta đắc tội rồi!"

Trong lúc Vương Viễn đang không biết nên triển lãm võ học gì, thì Tống Dương đứng bên cạnh đã ôm quyền với Chu Bá Thông, một bước vọt xa tới, bàn tay đánh tới xuất ra chiêu [Tà Phong Tế Vũ] vào ngực Chu Bá Thông, cổ tay khẽ run lên, đánh liền ba chưởng vào ba vị trí trên ngực lão.

"Chưởng pháp hay!"

Võ công của phái Tiêu Dao giống như bướm đậu trên nhành hoa, đánh ra vô cùng tiêu sái phiêu dật, chiêu thức tuyệt vời, từng chiêu từng thức giống như đang khiêu vũ, không chỉ có uy lực kinh người mà còn đẹp mắt.

Nhìn thấy chưởng pháp này của Tống Dương, Chu Bá Thông không nhịn được mà khen một câu, tay trái ở trước ngực thuận thế đẩy qua.

"Ba ba ba!"

Theo ba tiếng vỗ tay hoan nghênh, chưởng lực mà Tống Dương đánh ra bị một chiêu nhẹ nhàng bâng quơ của Chu Bá Thông đẩy ra.

Tống Dương không chút hoang mang, chân lại dịch về phía trước, tiến sát vào gần Chu Bá Thông, năm ngón tay khác thì như đao bổ xuống ngực lão.

Chu Bá Thông lại không tránh không né, tay phải cong ngón búng ra, bắn lên mu bàn tay Tống Dương.

Tống Dương khẽ híp mắt, năm ngón tay đột nhiên thu lại, siết chặt thành nắm đấm, một chỉ của Chu Bá Thông chỉ vào hư không. Tống Dương duỗi ngón trỏ ra, Tiểu Vô Tướng Công thôi phát tới tận cùng, một chỉ mang theo chân khí sắc bén đâm thẳng tới huyệt Thiên Trung của Chu Bá Thông.

[Chỉ Điểm Giang Sơn]

Huyệt Thiên Trung là huyệt lớn, dựa vào tu vi võ học của Tống Dương, nếu là người thường, một chỉ này đâm xuống ít nhất cũng phải cắm sâu vào hơn hai tấc, chìm hết ngón tay.

Nhưng một chỉ này điểm lên người Chu Bá Thông lại giống như điểm vào một khối bọt biển, hoàn toàn không cảm nhận thấy cảm giác gì.

Ngay sau đó, một cỗ chân khí nhu hòa bắn ngược lại, trực tiếp đẩy Tống Dương ra.

Tống Dương bị đẩy ra phải lui về sau ba bốn bước mới đứng vững mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận