Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 850: Tam Tự Kinh (Bản cho trẻ em)

"Hít..."

Nhìn thấy bầu không khí học tập nồng đậm như vậy, Vương Viễn hít vào một hơi, khí chất không hợp, khí chất thực sự không hợp. Nhưng vì để có thể học được Cửu Âm Chân Kinh, Vương Viễn vẫn cố gắng căng da đầu đi vào. Hắn xuyên qua đình viện, đi tới trước mặt một NPC mặc quan phục.

Người này hiển nhiên là Vương Duy trong truyền thuyết.

"Vương đại nhân!"

Vương Viễn chắp tay trước ngực, thi lễ với Vương Duy.

"Thì ra là Ngưu đại sư! Không biết Ngưu đại sư tới đây là có chuyện gì?"

Vương Duy học Phật từ nhỏ, nên vẫn khá tôn kính người trong Phật môn, thấy bộ dạng này của Vương Viễn lập tức trả lễ rồi hỏi.

"Hả? Vương đại nhân biết ta?" Vương Viễn thì lại vô cùng ngạc nhiên.

Theo lý thuyết, Vương Duy không phải là người trong võ lâm, cho dù Vương Viễn có danh hiệu Đệ Nhất Thiên Hạ, thì hẳn là không có tác dụng nhiều với Vương Duy mới đúng.

"Đương nhiên!"

Vương Duy nói: "Ngưu đại sư chính là một vị cao nhân duy nhất hiện nay có phật hiệu đạt tới cảnh giới Vô Sắc Vô Tướng. Vương mỗ vẫn luôn muốn thỉnh giáo, đáng tiếc không có cơ hội. Hôm nay gặp được cảm thấy vô cùng vinh hạnh."

"Ách..."

Nghe thấy Vương Duy nói vậy... bộ mặt già của Vương Viễn lập tức đỏ bừng.

Không thể ngờ, Vương Duy này lại bởi vì phật hiệu cao thâm của bản thân mà nhận ra hắn.

"Không biết, Ngưu đại sư tới đây có chuyện gì?" Vương Duy hỏi lại.

"À thì..." Vương Viễn do dự một chút, rối rắm nói: "Ta muốn học tập đọc sách viết chữ!"

Móa ơi, bộ dạng này của Vương Duy rõ ràng là fan ruột của hắn, là một đại cao tăng phật hiệu mười tầng, còn muốn tới học đường đọc sách viết chữ, thật đúng là mất mặt tới cực điểm.

"Ai da!"

Vương Duy nghe vậy cảm thán nói: "Không thể ngờ Ngưu đại sư có tu vi phật hiệu tu vi như vậy cũng muốn đến học tập đọc sách, quả nhiên phật hải vô bờ, học vô chừng mực, cảnh giới của đại sư, Vương mỗ còn kém xa..."

Vương Duy này vỗ mông ngựa tới vang dội, thật khiến Vương Viễn xấu hổ không thôi, không biết là ông ta đang khen hay đang chửi hắn nữa.

"Vương đại nhân, có thể chỉ điểm một hai hay không?" Vương Viễn ngượng ngùng hỏi.

"Cầu còn không được!"

Vương Duy vui vẻ nói: "Có thể chỉ điểm Ngưu đại sư, thật sự là phúc đức ba đời. Không biết Ngưu đại sư muốn học loại kinh sử thi tập nào?"

"Hả? Có gì khác nhau sao?" Vương Viễn không hiểu hỏi.

"Đương nhiên là có rồi! Ngộ tính khác nhau thì phải học kinh sử khác nhau. Ngộ tính Ngưu đại sư bao nhiêu?" Vương Duy hỏi.

"Ta có thể không nói chuyện này không?" Vương Viễn đen cả mặt, Vương Duy này thật sự là nhắc tới chuyện không nên rồi.

"Cái này là phải nói, nếu không ta làm sao biết mà chỉ điểm chứ?" Vương Duy nói.

"À..." Vương Viễn nói như không nói: "Mười điểm..."

"Hả?" Vương Duy có chút khó tin hỏi lại: "Bao nhiêu?"

"Mười điểm!" Vương Viễn giận, xem ra Vương Duy này làm cách nào cũng phải bới hắn sạch sẽ mới thôi.

"Ai da da da..."

Vương Duy thán phục không ngừng nói: "Năm đó Lục Tổ Tuệ Năng cũng dốt đặc cán mai, lại tu được phật hiệu vô thượng. Không thể ngờ Ngưu đại sư lại có thể tương tự như Lục Tổ Tuệ Năng..."

"Dốt đặc cán mai..." Vương Viễn muốn khóc luôn rồi. Thì ra ở trong mắt Vương Duy, ngộ tính mười điểm chính là dốt đặc cán mai.

"Vậy ta phải đọc sách gì đây?" Vương Viễn không chịu nổi nhục nhã, lo lắng hỏi.

"Chuyện này sao..." Vương Duy nói: "Ngưu đại sư cũng biết đấy, dựa vào cấp độ của ta, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm chức vụ đạo sư cho ngài."

"Ý của ngươi là không dạy được?"

"Ừ! Ngài tổng kết vô cùng đúng!" Vương Duy nói.

"Ta..." Vương Viễn khóc thành dòng sông.

Con mẹ nó đây là trò chơi gì thế, đường đường là viện trưởng trường thi, lại không dạy được một đệ tử dốt đặc cán mai sao, nói đùa đấy hả?

Nhưng mà ngẫm lại thì cũng đúng thôi. Vương Duy có thân phận gì? Bộ trưởng bộ giáo dục quốc gia, là người làm công tác văn hóa chân chính! Trình độ hiện tại của Vương Viễn cũng chỉ ngang trẻ con học mẫu giáo... để Bộ trưởng bộ Giáo Dục đi dạy nhà trẻ, quả thực không hay cho lắm.

"Ngưu đại sư, ngài không cần tự ti!" Vương Duy nói: "Chỉ cần ngộ tính của ngài đạt tới 20 điểm là ta có thể chỉ điểm cho ngài rồi!"

"Phi!"

Vương Viễn thầm mắng trong lòng: "Chỉ cần đạt tới 15 điểm ngộ tính là ta đã không tới tìm ngươi rồi!"

"Nhưng hiện tại ta cần năm điểm ngộ tính..." Vương Viễn lấy một tấm ngân phiếu 100 lượng vàng từ trong ngực ra, đưa cho Vương Duy rồi nói: "Vương viện trưởng, ngươi có thể tùy tiện chỉ điểm một chút hay không, để cho ta hiểu nhanh hơn xíu?"

"Chuyện này, cũng không phải không được, nhưng mà hơi khó..." Vương Duy vươn tay thu ngân phiếu vào trong tay áo, vuốt chòm râu nói.

"Ta hiểu! Ngài cứ ra giá đi!"

Cái gọi là "Tiếng lớn ầm ầm như không có tiếng, hình lớn hiện ra như không có hình", hòa thượng phật hiệu mười tầng nói chuyện lại cực kỳ giống con buôn.

"Không phải vấn đề có tiền hay không!" Vương Duy xua tay nói: "Chủ yếu là phải dựa vào bản thân ngài cố gắng mới được!"

"Hả? Xin chỉ giáo cho?" Vương Viễn mờ mịt.

Vương Duy nói chi tiết: "Người chơi bình thường kêu ta chỉ điểm, ta chỉ cần lấy tiền là có thể trực tiếp bán một bộ sách tăng điểm thuộc tính... Năm trăm lượng vàng có thể tăng một điểm ngộ tính. Còn đại sư ngài thì... Ta có muốn bán ngài cũng không mua được, chỉ có thể liều chết đọc sách giống như mấy người chơi không có tiền này thôi."

Nói tới đây, Vương Duy lại chỉ chỉ đám người chơi đang ôm sách đọc to trước mặt.

"Thế thì không sao cả! Chỉ cần có thể tăng ngộ tính lên là được!" Vương Viễn thấy chết không sờn nói: "Thứ như tri thức này, đương nhiên phải là bản thân đọc mới được tính là của mình!"

"Tốt!"

Vương Duy gật đầu nói: "Ngưu đại sư quả nhiên cảnh giới cao thâm! Quyển sách này ta tặng cho ngài!"

Nói xong, Vương Duy thật cẩn thận móc một quyển sách được buộc chỉ từ trong tay áo ra, rồi trịnh trọng đặt nó vào trong tay Vương Viễn.

Vương Viễn tiếp nhận xong rồi nhìn, suýt chút nữa đã buột miệng mắng ngay tại chỗ.

[Tam Tự Kinh] (Bản trẻ em)

Loại hình: Kinh thư

Hiệu quả: Có thể tăng lên nhiều nhất năm điểm ngộ tính.

Bối cảnh đồ vật: Giáo trình học tập trụ cột nhất, đọc thuộc có thể tăng ngộ tính.

Cấp bậc đọc hiện tại: 0/100

...

Tam Tự kinh, bản trẻ em... Lần đầu tiên Vương Viễn cảm thấy bản thân bị người ta vũ nhục như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận