Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1111: Sở Vương muốn tạo phản

“Này này này, đừng hòng chiếm hời từ ta nhá!!!” Vương Viễn đen mặt. Thật bó tay với lão thô bỉ này, một bó tuổi rồi mà còn đặt cái tên lẳng lơ như vậy, nhìn cái là biết không phải người đứng đắn gì.

“Ha ha!”

Cảnh Xuân Rực Rỡ bật cười bảo: “Lão phu khiêm tốn, nho nhã lại chính trực, há là loại người mà ngươi nghĩ?”

“Hừ! Hóa ra ngươi chính là Ngưu Đại Xuân! Sao ngươi dám giết huynh đệ Bạo Đồ Quốc Tế bọn ta?” Thằng nhóc phái Thiên Sơn tức giận nhìn Vương Viễn.

“Hóa ra tên ngốc kia là huynh đệ của ngươi! Xin lỗi nhiều nhé!” Vương Viễn cười nói: “Nếu còn tái phạm, ngay cả các ngươi ta cũng giết nốt, bớt ở đây kêu to gọi nhỏ với ta đi!”

“Ngươi!!!”

Thằng nhóc tức giận, muốn xông lên lần nữa.

“Tà Đế! Dừng tay!”

Kiếm khách Hoa Sơn cất giọng khiển trách. Thằng nhóc tên Tà Đế chỉ đành nén cơn giận lại.

Kiếm khách Hoa Sơn chắp tay chào hỏi Vương Viễn: “Tại hạ là bang chủ của Bạo Đồ Quốc Tế - Đông Hoàng! Vị này là phó bang chủ Hi Hòa. Đã nghe danh đệ nhất cao thủ Thiếu Lâm từ lâu mà nay với được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền!”

“Không dám không dám!” Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Vương Viễn cũng khách sáo gật đầu với Đông Hoàng.

“Ồ?”

Sở Vương thấy Đông Hoàng khách sáo với Vương Viễn như vậy thì ngạc nhiên cảm thán: “Hóa ra Ngưu đại sư cũng là cao thủ nổi tiếng trong giang hồ! Lần này bổn vương có các ngươi tương trợ, lo gì không thành đại sự chứ?”

“Ặc...”

Vương Viễn nghe được lời này của Sở Vương, có hơi ngớ ra, buồn bực hỏi: “Chuyện lớn gì cơ?”

“Đương nhiên là chuyện lớn kinh thiên động địa rồi!”

Sở Vương đáp một cách đắc ý: “Nếu việc này thành công, vậy các ngươi chính là công thần của ta, được phong làm quan to, sau này lại được hưởng vinh hoa phú quý vô tận! Chỉ cần ở lãnh thổ Đại Liêu ta, các ngươi muốn thứ gì thì có thứ đó.”

“Vậy chuyện đóng quân của bang phái Bạch Sơn bên ngoài Hoàng Long Phủ thì sao?” Đông Hoàng hỏi.

“Hiển nhiên là dễ như trở bàn tay rồi!” Sở Vương lớn tiếng đáp: “Chia toàn bộ núi Bạch Sơn ở Liêu Đông cho đám Bạo Đồ Quốc Tế như các ngươi cũng chẳng sao! Sẽ còn có đất phong khác nữa!”

“Vậy ta ở đây cảm ơn vương gia trước!” Vẻ mặt của Đông Hoàng vô cùng lấy lòng.

Tuy rằng không biết Sở Vương này muốn làm đại sự gì, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của y, hình như là muốn khởi binh tạo phản... Bằng không y chỉ là một vương gia mà thôi, cha y chẳng qua cũng chỉ là một Nam Viện đại vương, cho dù có binh quyền thì cũng chẳng có tư cách cho người chơi làm quan to với cả chia địa bàn.

Vương Viễn cũng không phải là loại người có náo nhiệt gì cũng muốn sáp tới, đặc biệt là chuyện tạo phản có mối quan hệ đại bác bắn cũng không tới được với hắn, nên hắn hiển nhiên không muốn tham gia, vì thế ôm quyền bảo: “Vương gia, lần này tiểu tăng tới đây chỉ vì muốn tìm một người.”

Sở Vương phất tay, đáp: “Vậy cũng không sao, chỉ cần ngươi giúp bản vương thì trong Liêu Đông này, có gì mà ta không tìm được cho ngươi chứ?”

Ý tứ trong lời nói này của y rõ ràng là đang nói cho Vương Viễn biết: “Kêu ta giúp ngươi tìm người cũng được thôi, nhưng ngươi giúp ta tạo phản trước đi đã!”

“...” Vương Viễn đến cạn lời.

Trong đầu của Sở Vương này có hố rồi.

Loại chuyện tạo phản này không phải càng bí mật thì càng tốt hay sao, người này không chỉ không che giấu, mà còn giở giọng điệu ai tới cũng đều phải giúp ta hết, cũng không thèm hỏi người khác có chịu hay không, không sợ chuyện bại lộ ra ngoài hay sao?

Nhưng nghĩ lại, thì logic của Sở Vương cũng không tệ.

Giáo đầu họ Tiêu đó ở trong quân đội nước Liêu, người chơi bình thường chắc chắn không thể tiếp xúc được, mà chỉ có hoàng đế mới có thể ở trong lãnh thổ một nước muốn tìm được ai thì tìm người đó.

Người chơi thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với giáo đầu bình thường, lại càng đừng nói đến loại cửu ngũ chỉ tôn như hoàng đế đây, không có nhiệm vụ, thì chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không tiếp xúc được.

Nếu như hắn giúp Sở Vương tạo phản thành công, vậy y chính là hoàng đế, đến khi đó giúp tìm một người cũng là chuyện chỉ cần động da miệng một chút.

Nghĩ đến đây, tròng mắt của hắn đảo một cái, thuận thế nói: “Ừm, vương gia nói cực đúng!”

“Cảnh Xuân Rực Rỡ, ngươi có yêu cầu gì không?” Ánh mắt của Sở Vương chuyển đi, nhìn về phía lão già thô bỉ đó.

“Ha ha!”

Cảnh Xuân Rực Rỡ cười ha ha, bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi đáp: “Người xưa có câu chim khôn chọn cành mà đậu người khôn chọn chủ mà thờ, có thể làm việc cho minh quân thánh chủ là vinh hạnh của lão phu, lão phu không có yêu cầu nào khác, mà chỉ cam tâm tình nguyện phụ tá vương gia.”

“Ha ha ha ha!”

Cảnh Xuân Rực Rỡ, người như cái tên, chỉ một phen nịnh hót đã phóng đại thằng đần Sở Vương này thành minh quân thánh chủ một cách im hơi lặng tiếng, miệng của Sở Vương kéo dài đến tận mang tai đầy vui vẻ, tâm trạng phải nói là như cảnh xuân rực rỡ.

Ba người Đông Hoàng, Đế Tuấn và Tà Đế nghe được câu này của Cảnh Xuân Rực Rỡ, không nhịn được mà bĩu môi, trên gương mặt tràn đầy vẻ khinh thường.

Đây là trong trò chơi, chớ nói Sở Vương hiện tại chỉ là một vương gia, mà cho dù y có trở thành hoàng đế thì chẳng qua cũng chỉ là một nhóm số liệu mà thôi, thân là người chơi, có thể hạ mình làm giao dịch với NPC, nỗ lực vì NPC một cách vô điều kiện giống như Cảnh Xuân Rực Rỡ, lại còn nịnh nọt lấy lòng NPC, quả đúng là có trí tuệ phản nhân loại.

Nói đến thì Cảnh Xuân Rực Rỡ này cũng được tính là cao thủ một phương ở khu vực Bắc Man, nhưng không ngờ nhân cách lại đê tiện như vậy, thực sự khiến người phát ra sự khinh bỉ từ đáy lòng.

Ngay cả Cung Hỉ Phát Tài cũng không nhịn được mà nhỏ giọng xem thường: “Đệt! Còn tưởng rằng cái thứ hàng này là hảo hán thế nào cơ, không ngờ lại ti tiện như vậy.”

Mà Vương Viễn thì lại nhìn chằm chằm vào Cảnh Xuân Rực Rỡ, trong lòng thầm nói: “Sự việc xảy ra khác thường tất có chỗ kỳ quái! Lão già này chắc chắn có điểm bất thường.”

“Nếu mọi người đã bằng lòng dốc sức vì bản vương, vậy bản vương sẽ coi các vị như người một nhà!”

Sở Vương thấy mọi người đều đã chạy theo mình rồi, mới lại nói tiếp: “Thực không dám giấu diếm gì, bản vương chiêu hiền nạp sĩ, chiêu mộ người có năng lực trong khắp thiên hạ chính là vì chuyện hôm nay!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận