Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1135: Không làm được

Thử nghĩ một chút, bên trong thế giới võ hiệp, cô nàng này lại mặc một bộ cơ giáp chạy tới chạy lui, điều này thật kinh khủng làm sao.

Lúc đầu Vương Viễn còn cảm thấy cơ quan sư quá đáng thương, giai đoạn trước căn bản không có cách nào chơi, quả thực chính là một nhánh nghề bỏ đi, nhưng bây giờ nhìn lại, độ khó của cơ quan sư vẫn quá thấp, loại nghề không biết xấu hổ này, nên loại bỏ hẳn đi.

Vương Viễn quen biết với Độc Cô Tiểu Linh mà còn kinh ngạc như thế, thì tất nhiên có thể hình dung tâm tình lúc này của Phương Đông Chưa Tỏ.

Lúc ở thành Tương Dương, Phương Đông Chưa Tỏ cũng đã gặp Độc Cô Tiểu Linh, tuy nhiên ở trong mắt Phương Đông Chưa Tỏ, cô nương này chính là một người có sức chiến đấu không ra làm sao cả, trong tay chỉ có một đống cơ quan nhỏ lòe loẹt của cơ quan sư, ai ngờ tiểu cô nương không đáng chú ý này còn có sát khí lớn như vậy.

Nghĩ đến cơ quan con rối vừa ở trên bầu trời bay tới, Phương Đông Chưa Tỏ đã bị chấn nhiếp nói không ra lời.

"Này, hai người các ngươi nằm sấp trong bụi cỏ đánh dã chiến à?" Nhìn thấy biểu cảm của hai người Vương Viễn, tâm tình của Độc Cô Tiểu Linh trở nên rất sảng khoái, vừa mới mở miệng đã khôi phục bản tính.

"Đừng nói nhảm!" Vương Viễn nghe vậy da đầu tê rần nói: "Sao ngươi lại bay được? Còn bay nhanh như vậy?"

"Vô Kỵ bay được, vì sao ta lại không thể bay được?" Độc Cô Tiểu Linh hỏi ngược lại.

"Người ta có tọa kỵ tốt chứ sao!" Khuôn mặt Vương Viễn đen xì, thật không ngờ cô nàng này vẫn rất tranh cường háo thắng.

"Hừ!" Độc Cô Tiểu Linh mím môi, hừ lạnh một tiếng nói: "Đây là khoa học kỹ thuật, lợi dụng..."

"Nói tiếng người!" Vương Viễn thấy Độc Cô Tiểu Linh lại định phổ cập khoa học cho mình, vội vàng ngắt lời.

"Chính là lắp thêm cái tên lửa đẩy!" Độc Cô Tiểu Linh nói: "Năm cái tên lửa đẩy mà Niên Thú rơi ra đấy!"

"A a a... Chẳng trách." Vương Viễn đột nhiên nghĩ tới, lúc trước đánh Niên Thú, đúng là có bản vẽ của pháo nổ, Độc Cô Tiểu Linh lại hoàn thành nhanh như vậy, còn trang bị lên trên.

Thực ra, sở dĩ Độc Cô Tiểu Linh có thể đạt được thành tựu như vậy trong cơ quan thuật, chủ yếu vẫn là do bộ [Thiên Công Khai Vật] kia, và những bản vẽ linh kiện hiếm có này.

Chứ chỉ dựa vào bản vẽ chức nghiệp của Đường Môn không thôi, mà muốn đạt tới cảnh giới này, e rằng tất cả người chơi đều phải độ kiếp đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên mới được.

"Đây là... Đây chính là nhân sĩ chuyên nghiệp mà ngươi tìm?" Lúc này, Phương Đông Chưa Tỏ cũng đã tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, kích động nói: "Cô nương, có muốn làm việc vì triều đình hay không? Ta sẽ tiến cử cho ngươi..."

Nói xong, Phương Đông Chưa Tỏ định tiến lên, muốn kéo tay Độc Cô Tiểu Linh.

Độc Cô Tiểu Linh rụt tay lại, núp ở phía sau Vương Viễn, buồn bực nói: "Đây không phải là Đông Xưởng Vị Minh hay sao?"

"Đúng!" Vương Viễn cười nói: "Đông xưởng bọn hắn rất cần nhân tài như ngươi."

"Là Phương Đông Chưa Tỏ!" Phương Đông Chưa Tỏ rất nghiêm túc uốn nắn sai lầm của hai người.

"Lão Ngưu, không phải ngươi nói có đồ tốt cho ta xem hay sao? Chẳng lẽ là nhìn hai ngươi chui vào trong bụi cỏ chơi đùa?"

Phương Đông Chưa Tỏ là người của Đông Hán hay là người của Tây Hán đối với Độc Cô Tiểu Linh mà nói cũng không quan trọng, điều mà nàng quan tâm nhất vẫn là Vương Viễn vừa tìm được vật gì tốt.

Nói một cách chính xác, nếu như không có Vương Viễn, cho dù Độc Cô Tiểu Linh có cố gắng làm cơ quan như thế nào, chẳng qua cũng chỉ dừng lại ở trình độ của đệ tử Đường Môn, chính là vì mỗi một lần Vương Viễn có đồ tốt để nghịch đều gọi Độc Cô Tiểu Linh, cho nên Độc Cô Tiểu Linh mới có cảnh giới như bây giờ.

Nhìn chung toàn thân từ trên xuống dưới của Độc Cô Tiểu Linh, bất kể là cơ quan con rối hay là cơ quan cấp cao như Hoạt Tường Dực có gắn tên lửa, đều có quan hệ không thể tách rời với Vương Viễn.

Lúc này Vương Viễn lại tìm Độc Cô Tiểu Linh, tất nhiên là lại phát hiện ra cái gì đó hiếm lạ cổ quái.

"Ừm!"

Vương Viễn ôm chầm bả vai của Độc Cô Tiểu Linh, dáng vẻ hèn mọn ngồi xổm trên mặt đất, chỉ vào Hồng Di đại pháo ở trong quân doanh cách đó không xa nói: "Ngươi có thấy đồ chơi kia không, vừa to vừa dài... Khẳng định rất lợi hại."

"Ngươi dùng từ có thể đừng bỉ ổi như vậy có được hay không..."

Độc Cô Tiểu Linh xạm mặt lại, cô thật sự phục tên hòa thượng thối tha ở trước mắt này.

Cái gì vừa to vừa dài, kết hợp với bụi cỏ ở trước mắt, quả thực không nên quá dung tục.

"A Di Đà Phật!" Vương Viễn chắp tay trước ngực nói: "Nếu như ngươi có thể thuần khiết giống như ta, sẽ không cảm thấy lời ta nói quá hèn mọn nữa... Xét cho cùng, vẫn là ngươi hèn mọn."

"Móa!"

Độc Cô Tiểu Linh đập một quyền lên đầu Vương Viễn, đến mức móng tay cảm thấy đau nhức.

"Đừng nghịch nữa!" Vương Viễn đẩy tay của Độc Cô Tiểu Linh sang một bên, hỏi: "Rốt cuộc có thể làm hay không?"

"Thật sự có thể làm được hay sao?"

Phương Đông Chưa Tỏ ở bên cạnh cũng tỏ vẻ hiếu kì.

Phương Đông Chưa Tỏ tới đây chính là để lấy bản vẽ trở về, nếu như Độc Cô Tiểu Linh có thể làm ra được, cũng coi như giải quyết phiền toái của chính mình.

Xét theo tình hình hiện tại, vấn đề cũng không lớn, dù sao cơ giáp trên người cô nương này nhìn có vẻ có hàm lượng kỹ thuật hơn Hồng Di đại pháo kia nhiều.

Nói cho cùng, Hồng Di đại pháo chỉ là hỏa khí nguyên thủy nhất, mà cơ giáp có thể phi thiên độn địa, đến tận thế kỷ hai mươi mốt mới nghiên cứu ra hình thức ban đầu.

"Cái này sao..."

Độc Cô Tiểu Linh chỉ nhướng mi mắt, trực tiếp nói: "Không làm được!"

"Cái gì? Không thể nào, ngươi vô dụng như thế?" Vương Viễn lộ vẻ mặt không tin: "Ngay cả cơ quan con rối ngươi cũng có thể làm ra được, mà một khẩu pháo đơn giản như thế này lại không làm được?"

"Đúng vậy đó... Cái đồ chơi này rất khó làm hay sao?" Phương Đông Chưa Tỏ cũng không hiểu.

"Đại ca! Ta là kỹ sư không phải nhà thiết kế, hiểu không?" Độc Cô Tiểu Linh nói: "Ta phải có bản vẽ, mới có thể làm linh kiện!"

Kỹ sư và nhà thiết kế có bản chất khác nhau.

Nhà thiết kế cần phải thiết kế ra các tham số khoa học của một kiện đồ vật, kỹ sư mới có thể bắt đầu chế tạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận