Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 440: Nhiệm vụ phụ bản môn phái

Kiều Phong có tính tình phóng khoáng, lòng dạ từ bi, đừng nói là đối với cha mẹ có ơn nuôi dưỡng mình, cho dù là hạng người nhỏ yếu tay không tấc sắt, thì y cũng sẽ không thèm bắt nạt. Làm sao có thể giết vợ chồng Kiều Tam Hòe được.

“Cho nên ta cũng không dám khẳng định có phải là hắn hay không?” Huyền Từ lại nói: “Nhưng mới đây không lâu, đột nhiên có người xông vào Thiếu Lâm Tự đả thương Huyền Khổ đại sư.”

Nói đến đây, Huyền Từ lại nói tiếp: “NPC không giống người chơi có thể tự do ra vào Thiếu Lâm tự, trên thế giới hiện tại không có mấy người có thể thoải mái ra vào Thiếu Lâm tự, và có thể dùng một chưởng đánh Huyền Khổ đại sư trọng thương.”

Huyền Từ nói không sai, người chơi sẽ không bị giới hạn môn phái, nhưng NPC thì có. Thiếu Lâm Tự thân là đại phái đệ nhất thiên hạ, cao thủ nhiều như mây, nào phải nơi người bình thường có thể tự nhiên ra vào.

Hơn nữa cao tăng hàng chữ Huyền, mỗi một người đều có thân thủ bất phàm, mạnh như Yến Long Uyên đối diện với Huyền Bi đại sư còn suýt chút nữa chịu thiệt, có thể khiến cao tăng hàng chữ Huyền bị trọng thương bởi một chưởng, điều này cho thấy thực lực của người này cũng là cao thủ tuyệt đỉnh.

Trong toàn bộ trò chơi, những cao thủ tuyệt đỉnh được biết đến kia… Kiều Phong là một trong số đó.

"Vì vậy ngươi nghĩ Kiều Phong là hung thủ?"

Vương Viễn lại hỏi.

"Dĩ nhiên không phải hắn!" Huyền Từ tức giận nói: "Khi ngươi không chơi trò chơi thì nên đi bổ sung thêm kiến thức về cốt truyện nguyên bản đi!"

"Chơi trò chơi còn bắt ta phải xem cốt truyện nguyên bản? Là ngươi ngu hay ta ngu?" Vương Viễn khinh bỉ.

Lời này Huyền Từ đã nói với Vương Viễn không chỉ một lần, dĩ nhiên, nếu Vương Viễn không phải là đệ tử thân truyền của lão thì với AI của lão cũng sẽ không nói với người khác những thứ vô dụng như vậy.

Hiện tại, muốn tìm được những quyển sách của mấy trăm năm trước là một chuyện rất khó khăn (khi ta tìm kiếm sách của mấy trăm năm trước trên internet cũng vậy, một số quyển sách đã bị thất lạc, không tìm thấy), hơn nữa còn có rất nhiều phiên bản khác nhau, các nhà thiết kế trò chơi đã đan xen kết hợp nhiều phiên bản lại, vì vậy cho dù là người đã đọc qua cốt truyện nguyên bản thì vẫn sẽ bị phụ bản dẫn vào bẫy.

Tìm đọc cốt truyện nguyên bản hơn một triệu chữ chỉ để chơi trò chơi, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, hơn nữa văn phong của mấy trăm năm trước cũng khác với văn phong hiện đại, đương nhiên khi đọc sẽ không mang lại trải nghiệm tốt.

Lấy một ví dụ, trò chơi mô phỏng theo võ hiệp nhiều như vậy, nào là Tây Du, nào là Thủy Hử... Có bao nhiêu người tìm đọc cốt truyện nguyên bản chỉ để chơi trò chơi? Đây là bốn tác phẩm văn học lớn mà ai cũng biết! Là thứ có thể tìm được một cách dễ dàng.

Cho nên yêu cầu người ngu dốt như Vương Viễn đi học? Học cái rắm! (tự động não bổ hiện ra ba vị thổ phỉ boy. )

Trong Tàng Kinh Các cũng có sách nói về cốt truyện nguyên bản, nhưng người chơi cần phải vượt qua phụ bản mới có thể đọc được những quyển sách đó, vì vậy bình thường rất khó thấy được cốt truyện nguyên bản ở trong trò chơi.

Cái vấn đề này lão Ngưu đã giải thích rất nhiều lần nhưng vẫn có người quấn quít hỏi lại, lão Ngưu cũng không biết làm thế nào, cuối cùng đành phải giải thích lại một lần, dù sao thì câu chữ cũng không phải là sở trường của lão Ngưu, đã ngắn lại còn câu chữ, chỉ người không biết xấu hổ là gì mới có thể làm được loại chuyện này.

"Nếu không phải Kiều Phong thì ngươi lo lắng cái gì?" Vương Viễn hỏi tiếp.

"Ta biết không phải là y!" Huyền Từ làm ra vẻ cao thâm khó lường, nói: "Nhưng chưa chắc y đã biết không phải là ta."

"Không hiểu nổi!" Vương Viễn cau mày, hoà thượng rất thích nói theo kiểu mơ hồ, Huyền Từ là trụ trì đương nhiên không phải ngoại lệ, nói một câu làm Vương Viễn nhức hết cả đầu.

"Ài... Tại sao ngươi lại ngu như vậy!" Huyền Từ thở dài một tiếng, nói: "Ta hỏi ngươi, bây giờ Kiều Phong đang điều tra ai?"

"Người khởi xướng!" Vương Viễn quả quyết nói, chuyện này Kiều Phong đã nghi ngờ từ lúc ở Hạnh Tử Lâm, bây giờ y chắc chắn đang điều tra xem rốt cuộc là ai đã dẫn người tới giết cha mẹ ruột của y.

"Người khởi xướng là ai ?" Huyền Từ lại nói.

"Ngươi!" Vương Viễn ôm mặt nói: "Nhưng ngươi đã phủ nhận rồi mà!"

"Đây chính là điểm mấu chốt!" Huyền Từ nói: "Ta là người khởi xướng, ta cũng không làm gì cha mẹ của Kiều Phong, nhưng cha mẹ của y đột nhiên bị giết, rồi sau đó y lại bị đổ tội, ngươi đoán xem Kiều Phong sẽ nghĩ như thế nào?"

"Ta hiểu rồi!" Vương Viễn nói rõ ràng: "Kiều Phong sẽ nghĩ rằng người khởi xướng giết người diệt khẩu sau đó giá họa cho y."

"Không tệ! Đây chính là điều ta đang lo lắng!" Huyền Từ nói: "Giữa hai người chúng ta xuất hiện một biến số! Có người đứng ở giữa cản trở, khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau."

"Hiểu lầm kia dường như càng ngày càng sâu rồi." Vương Viễn âm thầm nói lầm bầm: "Ngươi trực tiếp tìm y, nói thẳng với y không được sao?"

"Nói không rõ được!" Huyền Từ nói: "Kiều Phong là một người có chấp niệm rất sâu, hơn nữa vô cùng thông minh, vài ba lời nói suông có thể giải toả được hiểu lầm sao? Không tìm được hung thủ thì chuyện này không thể xong được."

"Cái này..." Vương Viễn đột nhiên nhướn lông mày lên, nói: "Lão đại, ngươi gọi ta tới không phải để ta giúp các ngươi tìm ra tên hung thủ giết người chứ? Có người thầy nào đối xử với học trò như vậy sao?"

Có thể ra vào Thiếu Lâm Tự một cách tự do, hơn nữa đánh trọng thương Huyền Khổ chỉ với một chưởng, tu vi như thế thì cho dù không phải Kiều Phong cũng sẽ không yếu hơn y bao nhiêu... Mình chỉ có cấp bốn mươi đã phải chọc cao thủ như vậy? Chán sống sao?

"Không sao, không sao!"

Huyền Từ khẽ mỉm cười, khoát tay áo nói: "Ngươi có biết mối quan hệ của Huyền Khổ đại sư và Kiều Phong là gì không?"

"Hình như là thầy trò!" Vương Viễn nói.

"Không tệ!"

Huyền Từ gật đầu, nói: "Tối nay rất có thể Kiều Phong sẽ tới thăm sư đệ Huyền Khổ, ngươi chỉ cần cầm chân y là được! Đến lúc đó hung thủ chắc chắn sẽ không nhịn được mà ra tay!"

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn kích hoạt nhiệm vụ phụ bản môn phái, đẳng cấp của nhiệm vụ là Kinh Thế Hãi Tục, có nhận hay không?]

Bạn cần đăng nhập để bình luận