Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1326: Trẻ nhỏ dễ dạy

“Keng keng!”

Cùng với một tia sáng vàng lóe lên, hai mũi tên đâm vào mặt Vương Viễn, tia lửa bắn ra tung tóe, đầu hắn bị đâm ngửa ra sau, mũi tên cũng rơi xuống đất, sau khi chặn được hai mũi tên cuối cùng, Vương Viễn không khỏi thấy da đầu tê rần. Cũng may hắn có thần công hộ thể, bằng không hai mũi tên cuối cùng này không phải sẽ bắn lủng đầu hắn hay sao?

“?”

Vương Viễn ở bên này cảm thấy kinh ngạc, thì Thần Tiễn Bát Hùng ở bên đó cũng vô cùng ngạc nhiên.

Tám người này, người nào cũng đều là người mạnh mẽ cấp một trăm, còn là một đội tổ hợp, dưới sự phối hợp của tám người, thực lực cũng chỉ thấp hơn Huyền Minh Nhị Lão một chút mà thôi, ngay cả Trương Vô Kỵ cũng suýt chút nữa chịu thiệt dưới tay của tám người này, nhưng bây giờ, trận tên của tám người lại bị một gã hòa thượng chặn sạch, thực đúng là chuyện khó mà tưởng tượng ra nổi, đặc biệt là một chiêu cuối cùng dùng mặt đỡ tên mà vẫn lông tóc vô thương của hắn, khiến tám người nhìn mà chết lặng.

Vương Viễn đối diện với Thần Tiễn Bát Hùng, cảm giác được uy lực to lớn, mới vội vàng quay đầu cầu cứu Trương Vô Kỵ, nhưng lúc này nhìn thấy Trương Vô Kỵ, Vương Viễn suýt chút nữa thì tức hộc máu, thằng đần độn đó đang ở một bên nhìn Triệu Mẫn đến ngẩn người, hoàn toàn không đặt Vương Viễn trong lòng.

Vương Viễn có hơi hối hận vì đã tiết lộ thân phận quá sớm, nếu vẫn mang bộ dáng của Mộ Dung Song, vậy Trương Vô Kỵ ít nhiều cũng sẽ giúp một chút, thằng chó này đối xử với người đẹp lại mang hai loại thái độ khác nhau.

Nghĩ đến điểm này, Vương Viễn cũng không trông mong gì vào việc Trương Vô Kỵ có thể giúp mình đánh nhau nữa, mà không nhịn được thúc giục: “Trương Vô Kỵ, ngươi nhìn cái gì đấy, ta đang chặn Thần Tiễn Bát Hùng rồi, ngươi mau lên tháp cứu người đi!”

Thần Tiễn Bát Hùng có tài bắn cung hơn người, có tám người bọn họ ở nơi này chặn cửa tháp, nếu không có người nào ngăn cản bọn họ lại, vậy cao thủ của sáu đại phái vừa ra ngoài cửa sẽ bị một tên của bọn họ hoàn toàn tiễn vong.

“À, đúng!”

Trương Vô Kỵ gật đầu trong sự hoang mang, quay người chui vào trong tháp, còn Vương Viễn cũng lùi đến bên cửa tháp theo.

Mắt thấy Trương Vô Kỵ sắp vào tháp, Vương Viễn cũng sắp lùi đến phía sau cửa tháp, Triệu Mẫn trực tiếp ra lệnh cho Thần Tiễn Bát Hùng: “Đừng để bọn họ đạt được mục đích! Đốt tháp cho ta!”

Nói xong, cô ta còn không quên liếc mắt nhìn Vương Viễn đầy khiêu khích, ý tứ đó dường như là đang nói: “Không phải ngươi biết phóng hỏa hay sao? Ta sẽ lấy đạo của người trả lại cho người.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy!” Vương Viễn nghe nói Triệu Mẫn muốn phóng hỏa đốt tháp, không nhịn được mà dựng ngón cái với cô ta.

Trong lòng Vương Viễn, người thiện dùng lửa đều là nhân tài hết… dù sao thì cá nhân ngươi có lợi hại đến đâu, cũng không thể cản nổi sức mạnh tự nhiên của nước với lửa này được.

Thần Tiễn Bát Hùng nhận được chỉ thị của Triệu Mẫn, lập tức tay phải đồng loạt cài một mũi tên lên.

“Phật!”

Chân khí nội lực được thúc giục, trên mũi tên bùng lên một ngọn lửa hừng hực. Tám người nhắm thẳng vào tháp Vạn An rồi bắn.

“Vù!”

Tám mũi tên xếp thành hàng chữ nhất, rơi vào tầng một của tháp Vạn An một cách vô cùng chuẩn xác.

Tuy rằng tháp Vạn An dùng đá xanh làm nền móng, nhưng bộ phận chính lại làm bằng gỗ… để phòng mọt còn quét thêm dầu Tùng… con mẹ nó, mũi tên lửa vừa bắn xuống, lửa liếm tới, ngọn lửa hừng hực đã lập tức đốt cháy ngọn tháp từ dưới lên trên.

“Không ổn! Lửa to quá, không vào được!” Trương Vô Kỵ còn chưa vào tháp, đã bị ngọn lửa ép lùi ra ngoài.

“Ha ha ha!”

Thấy Trương Vô Kỵ chật vật như vậy, Triệu Mẫn cười ha ha, nói: “Sao thế? Hai người các ngươi tiếp tục cố lên đi chứ, còn không nghĩ cách nữa là người của sáu đại phái có khả năng bị đốt chết cháy hết đấy.”

“Ngươi đê tiện!”

Trương Vô Kỵ không biết làm sao nổi giận, chỉ có thể chửi rủa Triệu Mẫn, tên phế vật này chửi người cũng không có sức, khiến Vương Viễn không nhịn được mà cảm thán mình gặp phải đồng đội heo siêu cấp. Nếu như Mario ở đây, còn không phải sẽ bịa ra một đoạn tướng thanh ngay tại hiện trường để trút hết cơn hận trong lòng lên Triệu Mẫn hay sao?

“Đê tiện? Còn không phải học các ngươi hay sao?”

Triệu Mẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cô ta chỉ phóng hỏa đốt tháp, còn Vương Viễn thì lại xúi giục đồng đội phóng hỏa đốt Triệu vương phủ và Nhữ Dương Vương phủ, còn không quên hắt nước bẩn vào hai bên, có sự so sánh, Vương Viễn quá đáng hơn nhiều.

Vương Viễn quay đầu liếc mắt nhìn Vạn An tự với vẻ mặt nghiêm túc.

Ngọn lửa dưới tháp từ dưới bốc lên trên, phạm vi bao trùm của ngọn lửa từ tầng một đến tầng mười ba, không sót một tầng nào.

Người của sáu đại phái muốn thoát ra từ trong tháp, nhất định phải băng qua những tầng biển lửa này, với mức độ dữ dội của ngọn lửa bùng cháy trong trò chơi này, chỉ sợ cao thủ của sáu đại phái còn chưa chạy xuống dưới đã bị chốt cháy chết tươi rồi, đây còn là nói một cách lạc quan rồi đấy.

Nói nghiêm túc một chút, khi đối diện với sinh tử ai còn để ý đến đạo nghĩa giang hồ gì nữa, mọi người ngươi tranh ta giành chạy ra bên ngoài, người bị giẫm chết phỏng chừng còn nhiều hơn cả chết cháy.

Đương nhiên, với tình hình hiện tại là ngọn lửa đang cháy, người của sáu đại phái đều đã trúng Thập Hương nhuyễn cân tán, ngay cả người bình thường còn chẳng bằng, lúc này chạy xuống dưới, trên cơ bản không khác gì với tự tìm đường chết, về phần chạy lên trên tháp, cũng chỉ sống được thêm một lúc như vậy mà thôi…

Dù sao cũng chỉ là một câu nói, cao thủ của sáu đại phái bị đốt chết chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian, bây giờ có gắn thêm cánh cũng khó mà thoát được.

“Ế? Gắn thêm cánh cũng khó mà thoát được?”

Lúc này, Vương Viễn đột nhiên nổi lên suy nghĩ, hỏi Trương Vô Kỵ: “Với công lực của ngươi, có thể chắc chắn tiếp được người nhảy từ trên tháp xuống không?”

“Cái này…” Trương Vô Kỵ liếc mắt nhìn lên đỉnh tháp. Tháp Vạn An có mười ba tầng, một tầng một trượng, tính ra là mười ba trượng, hơn bốn mươi mét… tiếp một người nhảy xuống từ độ cao hơn bốn mươi mét, thực sự không quá dễ dàng, nhưng với tu vi nội lực của mình, ngược lại cũng không tính là quá khó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận