Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1343: Sao chỗ nào cũng có ngươi hết vậy?

Gặp loại tình huống hiện tại này, Thiên Sơn Đồng Lão được ai cứu cũng không quan trọng, mà có thể sống sót mới là điều quan trọng nhất, Hư Trúc là người thế nào, thì Vương Viễn vẫn rất hiểu, tuy rằng tên hòa thượng này vừa đần vừa cố chấp lại vừa đáng ghét, nhưng lòng dạ hắn ta lương thiện lại nhân hậu, tuyệt đối sẽ không làm hại một bé gái, thay vì đi lên đuổi theo hắn, còn chẳng bằng ở đây giúp hắn ta một phen, tranh thủ thời gian chạy trốn cho hắn ta

Tuy rằng quần áo bên người của Đồng Lão đã trả lại cho Mai Kiếm, nhưng ở đây Vương Viễn còn có quần áo bên người của Hư Trúc, có Điều Tử, muốn tìm được Hư Trúc theo khí tức cũng không khó.

Còn nữa, đó là suy cho cùng Hư Trúc cũng là con riêng của Huyền Từ, trước đó Huyền Từ cũng đã từng dặn dò Vương Viễn, phải đối xử tốt với hắn ta một chút, võ công của Hư Trúc kém như vậy, nếu bị đám người Mộ Dung Phục bắt lại, còn không phải sẽ bị người đánh chết tươi hay sao, Vương Viễn và Huyền Từ là sư đồ, nên hắn hiển nhiên sẽ không nhẫn tâm.

“Mau đuổi theo, mau đuổi theo!”

Phượng Vũ Cửu Thiên chỉ huy một đám người chơi định đuổi theo Hư Trúc, đám người Ô lão đại cũng nhún người nhảy lên.

“Ầm ầm!”

Nhưng tất cả mọi người còn chưa chạy được vài bước, đột nhiên có một bức tường đá cao hơn hai mét từ bất chợt nổi từ dưới lên, chặn đường của bọn họ, trên vách tường còn khắc một cẩu bài của hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm, đồng thời trên vách tường đá cũng phát ra một giọng nói hùng hậu: “Muốn chạy? Qua một cửa này của ta trước đã!”

Phượng Vũ Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đại hòa thượng béo với dáng người cao lớn và cường tráng, đang đứng trên tường đá, hắn mặc áo cà sa màu vàng, trong tay cầm một cây gậy sắt, thật sự giống như kim cang giáng thế.

“Ngưu… Ngưu Đại Xuân!”

Nhìn thấy người trên tường đá đó, Phượng Vũ Cửu Thiên giật thót một cái, sợ hãi đến mức lùi về sau một bước, nói trong tiếng nghẹn ngào: “Sao chỗ nào cũng có ngươi hết vậy?”

Phượng Vũ Cửu Thiên muốn chết quách đi cho xong.

Là một người chơi thuộc lòng nguyên tác, Phượng Vũ Cửu Thiên nắm rõ hầu hết đầu mối của các loại tuyệt học trong này, gã vốn cho rằng với lợi thế biết trước này, mình có thể vượt xa người khác, tung hoành trong trò chơi, nhưng chẳng hiểu tại sao hết lần này đến lần khác cứ bị ông trời trêu ngươi.

Mỗi lần Phượng Vũ Cửu Thiên sắp sửa cán mốc thành công, bóng dáng kia lại xuất hiện, như ma bám riết lấy gã. Vương Viễn với quả đầu trọc lốc chính là ác mộng không sao dứt ra được. Cho đến tận bây giờ, Phượng Vũ Cửu Thiên cho dù là nhìn thấy người anh em Hổ Khiếu Sơn Hà của mình, cũng cảm thấy tê hết cả da đầu.

Sau khi giúp Mộ Dung Phục mời chào đám người ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo và nhận được đạo cụ phi thăng, Phượng Vũ Cửu Thiên có thể nói là đã hao phí rất nhiều công sức mới triển khai được nhiệm vụ [Vạn Tiên Đại Hội] đến bước này, mắt thấy còn bước cuối cùng nữa thôi là thành công, Ngưu Đại Xuân đáng chết kia vẫn ló ra gây rối gã.

“Là ngươi!”

Không chỉ có Phượng Vũ Cửu Thiên nhìn thấy Vương Viễn mới sửng sốt, Hổ Khiếu Sơn Hà và Long Đằng Tứ Hải đứng bên cạnh cũng hoảng không thôi, theo bản năng chuẩn bị sẵn tâm lý bỏ chạy.

Hai bên đều là đối thủ cũ, bọn họ đụng độ Vương Viễn chiếm bao nhiêu phần thắng cả ba đều rõ ràng.

Song khi bọn họ thấy rõ bóng dáng Vương Viễn lại đột ngột dừng bước: “Đậu mòe! Tên này vẫn chưa phi thăng hả?”

“???”

Phượng Vũ Cửu Thiên nghe vậy thoáng sửng sốt, lại quay sang nhìn Vương Viễn.

Tu sĩ sau khi độ kiếp phi thăng lên Tiên Thiên đều có ánh sáng vờn quanh người, ví dụ như phật quang màu vàng trên người Hổ Khiếu Sơn Hà và hơi thở sát phạt trên người Long Đằng Tứ Hải, vừa nhìn qua một cái là phân biệt được ngay người nào đã phi thăng hay chưa phi thăng.

Mà Vương Viễn mặc dù trông vẫn hung hãn như vậy nhưng trên người không có dấu hiệu phi thăng.

Chuyện này khiến người ta vô cùng bất ngờ.

Vương Viễn mạnh đến đâu ba người Phượng Vũ Cửu Thiên đã tự mình thể nghiệm, theo lý thuyết người này phải phi thăng từ lâu rồi mới đúng, sao đến tận giờ vẫn chưa bước vào Tiên Thiên?

“Ha ha! Hắn không phi thăng, chúng ta còn sợ cái đếch gì?”

Hổ Khiếu Sơn Hà cười như điên, thò tay rút giới đao bên hông ra.

“Không việc đếch gì phải sợ!”

Long Đằng Tứ Hải cũng duỗi tay ra, một cây long thương xuất hiện.

Cả hai nối đuôi nhau nhào tới chỗ Vương Viễn.

Nói thật, sau khi phi thăng thực lực của người chơi sẽ tăng lên trên diện rộng, một người chơi tinh anh như Long Đằng Tứ Hải phi thăng xong cũng có năng lực một mình đấu với cao thủ chưởng môn cấp bậc 130, thực lực tăng đột biến khiến hai người họ cực kiêu ngạo.

Chút kinh hoàng khi đụng độ Vương Viễn đã biến thành đắc ý ngút trời lúc bọn họ nhận ra hòa thượng này chưa phi thăng.

Ngưu Đại Xuân ơi Ngưu Đại Xuân, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.

Phượng Vũ Cửu Thiên đột nhiên có cảm giác lật kèo mãnh liệt.

Mẹ nó chứ, gã bị Ngưu Đại Xuân hãm hại bao lâu như vậy, nay rốt cuộc cũng trả thù được một lần, cảm ơn hệ thống, cảm ơn tác giả đã cho mình cơ hội trả mối thù máu này.



Sau khi bước vào Tiên Thiên, thuộc tính của người chơi tăng lên toàn diện, bao gồm cả thân pháp.

Đám người Cửu Thiên Lôi Kiếp còn chưa kịp xông về trước mấy bước, Hổ Khiếu Sơn Hà và Long Đằng Tứ Hải đã dẫn đầu lao lên áp sát Vương Viễn.

“Cửu Thiên Long Ngâm Biến!”

Long Đằng Tứ Hải hét lớn một tiếng, đẩy trường thương trong tay về trước, cổ tay xoay chuyển, một luồng chân khí hình rồng lao ập về phía Vương Viễn cách đó mấy thước.

Điểm khác biệt nhất về bản chất giữa võ giả Hậu Thiên và tu sĩ Tiên Thiên là năng lượng trong cơ thể, một bên là nội lực, bên còn lại là linh lực.

Linh lực là phiên bản cấp cao của nội lực, nội lực muốn hóa thành chân khí phóng ra ngoài cần tu vi nội công cực cao, mà dưới sự thúc đẩy của linh lực, tu sĩ Tiên Thiên có thể dễ dàng tấn công mục tiêu xa hơn một trượng.

“Ha ha!”

Đối mặt với công kích ác liệt của Long Đằng Tứ Hải, Vương Viễn bật cười, không tránh không né mà trực tiếp dùng cơ thể để đỡ đòn, va chạm với y.

Bạn cần đăng nhập để bình luận