Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 399: Gặp người

Đồng thời đồ ăn còn chia thành ba cấp Thượng – Trung – Hạ, phẩm chất càng cao thuộc tính tăng thêm càng nhiều.

Đồ ăn cao thấp đến đâu sẽ dựa vào độ thuần thục của trù nghệ, món ăn cao thấp là do tay nghề của người nấu.

Tây Hồ Thố Ngư chỉ là món ăn cấp ba, không được tính là thức ăn vô cùng hiếm có thế nhưng nó lại tăng lên vĩnh viễn một trăm năm mươi điểm giới hạn nội lực. Phải biết rằng, Lưu Chính Phong mở tiệc rửa tay gác kiếm chiêu đãi quần hào khắp thiên hạ, thế nhưng rượu và thức ăn trong phủ chỉ tăng thêm vĩnh viễn 50 điểm nội lực là cùng, mà món Tây Hồ Thố Ngư lại tăng thuộc tính lên gấp ba lần, có thể thấy nó đã thuộc cấp bậc cao nhất rồi.

Sở dĩ Vương Viễn ngạc nhiên là vì món này không những có đánh giá cao mà hương vị cũng vô cùng hoàn mỹ.

Vương Viễn là một kẻ phàm ăn thâm niên, tay nghề nấu nướng xem như không tệ lắm, khẩu vị khá khén chọn, nhưng món ăn này lại hoàn toàn khiến hắn không thể chê bai chút nào.

Tên Phi Vân Đạp Tuyết này đúng là biết hưởng thụ, trong trò chơi mà cũng có thể tìm được đầu bếp tốt như vậy…

"Thế nào? Hương vị không tệ lắm phải không?"

Phi Vân Đạp Tuyết thấy Vương Viễn ăn một miếng xong thì im lặng không nói gì bèn có chút vui mừng, híp mắt cười hỏi.

"Đúng vậy đúng vậy!"

Vương Viễn đặt đũa xuống khen không dứt lời: "Người chơi có thể nấu ăn đến độ này, xem ra trong hiện thực ít nhất cũng phải là một đầu bếp cao cấp."

"Ha ha ha!" Phi Vân Đạp Tuyết cười bảo: "Người chú này của ta trong nhà không thiếu tiền, làm đồ ăn chỉ vì yêu thích thôi… cho nên không phải là đầu bếp."

"Hiếm thấy hiếm thấy!"

Vương Viễn lại ngạc nhiên hơn, nhân sĩ nghiệp dư mà lại có tay nghề chuyên nghiệp như vậy, người này quá nửa là bỏ nhiều tiền ra thuê người dạy rồi.

"Chú ta cũng rất ngưỡng mộ cao thủ, hai nghìn lượng vàng thêm vào vừa rồi là tấm lòng thành của chú ấy!" Phi Vân Đạp Tuyết lại nói: "Chú ấy nghe nói năm người phế bỏ bang Thánh Long cho nên vô cùng muốn gặp các vị một lần, không biết Ngưu ca có bằng lòng nể mặt hay không?"

"Xem đi, quả nhiên tới rồi đây này!"

Vương Viễn thầm oán hận trong lòng, biết ngay là hai nghìn lượng vàng đó không dễ cầm vậy mà, Phi Vân Đạp Tuyết quả nhiên lại bắt đầu đưa ra điều kiện.

Song vẫn còn tốt, chỉ là dẫn người đến gặp mặt mà thôi, không phải làm chuyện gì quá phận.

Kỳ thực, gặp người không phải là chuyện gì to tát, đã đến nước này rồi Vương Viễn không tiện từ chối, hơn nữa, một tên phàm ăn như hắn vẫn cảm thấy khá hứng thú với đầu bếp có thể làm ra món ăn ngon.

Nghĩ tới đây, Vương Viễn gật đầu nói: "Dĩ nhiên có thể! Ta cũng muốn gặp đầu bếp có thể nấu ra món ăn ngon như vậy!"

"Đa tạ Ngưu ca nể mặt!" Phi Vân Đạp Tuyết cười đáp, sau đó gửi một tin nhắn đi.

"Cộc cộc cộc!"

Chốc lát sau, trong hành lang vang lên tiếng bước chân, một nam tử đẩy cửa tiến vào.

Nam tử này có vóc người tầm trung, thoạt nhìn trông chỉ khoảng ba mươi tuổi (trong trò chơi, trừ phi đóng vai già thì phần lớn mọi người nhìn đều trẻ tuổi), trên mặt còn có chút kiêu ngạo.

"Diệp thúc, các vị ngồi đây chính là Một Đám Ô Hợp mà ta nói!"

Phi Vân Đạp Tuyết thấy nam nhân đi vào thì vội vàng đứng dậy giới thiệu.

"Ha ha!"

Nam tử trung niên liếc nhìn đám người Vương Viễn, sau đó khẽ cười bảo: "Hóa ra là các ngươi cướp mất ID Một Đám Ô Hợp, ta tên là Ngạo Lăng Vân, là ông chủ kiêm đầu bếp của Toàn Chân Các! Còn chưa thỉnh giáo vị nào là Ngưu Đại Xuân?"

"Ngươi nghe nói qua tên ta rồi à?"

Vương Viễn thấy Ngạo Lăng Vân điểm danh tên mình thì hơi bất ngờ.

"Ha ha! Hóa ra là ngươi!"

Ngạo Lăng Vân cười ha ha, đột nhiên sầm mặt lại, thình lình tiến lên một bước, trượt chân xông đến trước mặt Vương Viễn, tung một quyền thẳng mặt hắn.

"Lão Ngưu! Cẩn thận!"

Ngạo Lăng Vân chẳng nói chẳng rằng trực tiếp ra tay, đám Mario nhất thời trợn tròn mắt, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

"Một chiêu này...?"

Mà Vương Viễn nhìn thấy đường quyền của Ngạo Lăng Vân thì đột nhiên cau mày.

Mặc dù võ học trong trò chơi căn cứ vào hiện thực mà sáng tạo nhưng giữa hai bên vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Võ học là lợi điểm bán hàng độc nhất(*) của trò chơi, độ đẹp trai và phóng khoáng chắc chắn đứng hạng đầu, đánh nhau trong trò chơi dĩ nhiên phải vô cùng đẹp mắt rồi, dù sao không cần phải phát lực như hiện thực, uy lực lớn nhỏ được quyết định bởi hệ thống số liệu. Hệ thống thiết lập người chơi đứng chổng ngược phun từng ngụm nước cũng chết chìm được thì Vương Viễn đâu có cách gì mà phản bác.

(*)một khái niệm trong tiếp thị, chỉ một ưu thế khác biệt của một sản phẩm hay thương hiệu so với các đối thủ cạnh tranh.

Cho nên, võ học trong trò chơi chỉ có chút ít là giống hiện thực, phần lớn đều là thiết kế và theo lối cũ.

Mà võ thuật trong hiện thực là kỹ thuật giết người, lấy đánh bại mục tiêu làm mục đích, đây chính là thủ đoạn tấn công đường đường chính chính, so với trong trò chơi thì tính thường thức không cao lắm.

Người tập võ mà đánh nhau trong game, vì nguyên nhân hành vi nên cơ bản đều giữ lại thói quen trong hiện thực.

Vương Viễn là bậc thầy quyền pháp, dĩ nhiên liếc mắt đã thấy được manh mối từ một quyền của Ngạo Lăng Vân.

Thân pháp của Ngạo Lăng Vân chính là Hoạt Bộ trong "Tra Quyền", đủ để thấy thân pháp cơ sở của y. Khi một quyền này đánh tới trước mặt, Vương Viễn hơi sửng sốt, bởi vì một chiêu này không phải đường quyền nào khác mà là một chiêu nằm trong bộ quyền pháp Vương Gia đang nắm giữ, tên là "Lãng Phiên Vân".

Trưởng thôn đương nhiệm của Vương Gia chính là cha của Vương Viễn, cả đời đều tận sức phục hưng võ thuật, xóa bỏ định kiến môn phái từ trước đến nay, có quyền pháp để lộ ra bên ngoài cũng không hiếm thấy, nhưng "Lãng Phiên Vân" không phải chiêu thức cao minh gì, ngược lại khá thâm độc. Quyền pháp này ngay cả người trong nhà Vương Gia cũng không dễ truyền thụ, sao lại bị người khác học được?

Trong thoáng chốc Vương Viễn hơi ngẩn ra, nắm đấm của Ngạo Lăng Vân đã xông đến trước mặt hắn.

"Hừ hừ!"

Vương Viễn mỉm cười, không tránh không né, tay trái tiện thể vung lên, hất nắm đấm của Long Ngạo Vân ra, tay phải cầm đũa, từ bên phải vung xuống làm động tác kẹp.

"Bịch!"

Tất cả mọi người ngồi trên bàn còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe có tiếng động vang lên, chiếc đũa Vương Viễn vung xuống đã kẹp lấy cổ tay trái Ngạo Lăng Vân một cách vô cùng chuẩn xác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận