Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1239: Đôi bên cùng có lợi

Dương Đỉnh Thiên vội la lên: “Không bao giờ, nàng sẽ không quay về với ngươi! Hai vợ chồng ta…”

“Ha ha ha! Thế là ngươi không biết rồi.”

Từ dăm ba câu nói, Vương Viễn đã tưởng tượng ra đại khái câu chuyện giữa hai người này, hắn cười ha ha rồi nhàn nhã đứng bên đổ thêm dầu vào lửa: “Đàn bà bốn mươi nhu cầu sinh lý cao lắm, hòa thượng đều là bọn quỷ háo sắc cả. Thời điểm ngươi mất ăn mất ngủ suy nghĩ làm sao thủ tiêu Trương Vô Kỵ, thì không biết chừng vợ ngươi đã đi vụng trộm bao nhiêu lần rồi. Ngươi nhìn lại mình coi, trên đầu cũng nhô ra mấy cái sừng rồi!”

Mồm miệng Vương Viễn trơn tuồn tuột, chuyện chưa từng thấy mà cứ nói như đúng rồi, như thể hắn tận mắt chứng kiến ấy.

“Đi vụng trộm…”

Dương Đỉnh Thiên nghe được cụm từ “đi vụng trộm” thì tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt quả nhiên xanh mét, tức giận đến run người.

Viên Chân lạnh lùng nhìn Dương Đỉnh Thiên đang thở hổn hà hổn hển, không biết trong lòng đang toan tính điều gì, quá nửa cũng giống với suy nghĩ của Vương Viễn.

Vương Viễn muốn châm ngòi để Dương Đỉnh Thiên và Viên Chân chém giết lẫn nhau còn hắn đứng ngoài ngư ông đắc lợi, Viên Chân cũng muốn Dương Đỉnh Thiên và Vương Viễn đánh nhau một chột một què, y thì đứng chờ hốt mẻ cá lớn.

Vương Viễn thấy Dương Đỉnh Thiên tức điên lên, lại tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Trên núi Ma giáo có một mật đạo ngươi biết không? Lúc ta tới đây còn thấy một chiếc giường lớn kìa… Dưới ánh nến mờ mờ ảo ảo, một thiếu phụ tuổi trung niên xinh đẹp và một hòa thượng cường tráng khỏe mạnh củi khô bốc lửa, quấn quýt không rời… Chậc chậc chậc, nếu không phải tình huống giờ không được phù hợp lắm, kiểu gì ta cũng phải miêu tả thêm mười nghìn chữ nữa.”

“Ngươi đừng có nói nhăng nói cuội!” Dương Đỉnh Thiên thở hổn hển gằn lên: “Ngươi câm miệng lại cho ta!”

Dứt lời, Dương Đỉnh Thiên chỉ tay thẳng mặt Viên Chân đe dọa: “Ta nhất quyết không tha cho ngươi!”

“Giết ta thì có ích lợi gì?” Viên Chân cười híp mắt nhìn Vương Viễn, nói: “Ngươi đường đường là giáo chủ Ma giáo, sư đệ đồng môn của ta mà loan tin này ra khắp giang hồ thì đâu đâu cũng được nghe kể về sự tích ‘oanh liệt’ của ngươi.”

Tên lừa trọc kia đúng là quá xấu xa, mới đáp trả một phát đã kéo Vương Viễn xuống nước.

“Vô liêm sỉ!!! Hôm nay hai người các ngươi đều phải chết!!!”

Tròng mắt Dương Đỉnh Thiên đỏ ngầu, hơi thở trên người bắt đầu rối loạn.

Mới rồi lão ta cũng vì chuyện của Trương Vô Kỵ mà bị Vương Viễn kích thích quá mức, giờ hậu viện còn có khả năng bị cắm sừng, tâm tình đó ra sao khó có bút mực nào miêu tả nổi, hiển nhiên lão ta đã tiến vào trạng thái điên cuồng.

Vương Viễn nhìn dáng vẻ kia của Dương Đỉnh Thiên thì không khỏi nhớ tới giáo chủ Thần Long giáo Hồng An Thông.

Chức giáo chủ đúng là chẳng dễ làm, không bị cắm mấy cái sừng cũng ngại nói mình là giáo chủ, thử nhìn Đông Phương Bất Bại xem gã thông minh chưa kìa, người ta có chơi đùa với đàn bà đâu! BOSS cấp Thần không hổ là BOSS cấp Thần, thưởng thức đặc biệt độc đáo như vậy đó, luôn chọn lối đi cho riêng mình.

“Chết đi!”

Dương Đỉnh Thiên trong tình trạng máu nóng xông thẳng lên não hét lớn một tiếng, thân hình chợt lóe lên xuất hiện sau lưng Viên Chân, duỗi tay phải ra tóm lấy lưng y.

Viên Chân vội vàng lướt lên trước né tránh.

“Xoẹt!”

Trong trạng thái điên cuồng, công kích và tốc độ ra tay của Dương Đỉnh Thiên tăng lên rõ rệt.

Lão ta ra tay quá nhanh, Viên Chân né không kịp, lưng bị cào một phát, áo cà sa rách toạc, lộ ra mảng lưng in năm dấu máu chói mắt.

Sau đòn tấn công đầu tiên trúng đích, Dương Đỉnh Thiên tiếp tục xông lên, vung tay cào thêm phát nữa.

Viên Chân thầm hoảng sợ, vội vàng xoay người, đối diện với thế công của Dương Đỉnh Thiên, giơ cánh tay trái ra đỡ, chập hai ngón tay phải lại, đầu ngón tay mang theo khí lạnh đâm về phía lão ta.

Dương Đỉnh Thiên hiển nhiên đã điên đến độ mất hết lý trí, nhưng kỹ xảo chiến đấu của lão ta không yếu đi chút nào, chỉ thấy chỉ kình của Viên Chân lướt sát qua người lão ta, sau đó tay trái y bị tóm.

“Xoẹt!”

Thịt trên cổ tay Viên Chân đều bị Dương Đỉnh Thiên cào nát, lộ ra phần xương trắng nhợt, dĩ nhiên hình ảnh máu me này trong mắt người chơi đã được xử lý qua, còn trong mắt Viên Chân thì ngược lại, chân thực đến đáng sợ.

“Sư đệ mau giúp ta!”

Viên Chân biết rõ mình không phải là đối thủ của Dương Đỉnh Thiên nên khi nãy mới nhân lúc Vương Viễn đánh nhau với lão ta mà lao ra đánh lén. Hiện tại thấy lão điên này hung tợn như vậy, mình ngoài việc né tránh ra thì chẳng có tí sức đánh trả nào, vội vàng kêu to nhờ Vương Viễn đến hỗ trợ.

“Sao ta phải giúp ngươi chứ?” Vương Viễn dửng dưng đứng một bên xem trò vui.

“Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn mà!” Viên Chân lại bắt đầu lôi kéo làm thân: “Dương Đỉnh Thiên chắc chắn không tha cho ngươi đâu, sau khi giết ta xong người kế tiếp chính là ngươi đó! Chỉ cần ngươi chịu ra tay, hai ta có thể giết chết lão ta, đến lúc đó ta mang sư muội đi, ngươi vang danh thiên hạ, hai ta làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, há chẳng phải là đôi bên cùng có lợi?”

“Đôi bên cùng có lợi?” Vương Viễn sờ cằm cân nhắc: “Ngươi nói dễ nghe thật đấy, ta chẳng cảm thấy ngươi có tí thành ý nào cả, phải xem ngươi biểu hiện thế nào đã.”

Viên Chân tức giận: “Ngươi bắt chẹt người khác…”

“Xoẹt!”

Viên Chân còn chưa dứt lời, động tác né tránh quá chậm khiến y lại bị Dương Đỉnh Thiên cào rớt thêm miếng thịt nữa.

“Hỗn Nguyên Công thì sao? Ngươi có muốn hay không?”

Viên Chân ăn đau lớn tiếng hỏi,

“Còn gì nữa không? Chỉ pháp của ngươi cũng thú vị lắm đấy!” Vương Viễn tiếp tục đòi hỏi.

Vương Viễn chẳng có tí hứng thú nào với Hỗn Nguyên Công, nhưng chỉ lực mang theo khí lạnh bức người của Viên Chân khiến hắn cảm thấy rất thú vị.

“Ngươi…”

“Xoẹt!”

Viên Chân lại mất thêm miếng thịt nữa.

“Được rồi! Huyễn Âm Chỉ cũng cho ngươi nốt!” Viên Chân không biết phải làm sao, chẳng thể làm gì khác hơn là đáp ứng yêu cầu quá đáng của hòa thượng kia.

Dẫu sao nếu so công pháp với mạng thì cái mạng của mình vẫn quan trọng hơn.

“Thành giao!”

Vương Viễn hài lòng gật đầu, tung người nhảy lên chắn giữa Viên Chân và Dương Đỉnh Thiên, dùng cơ thể mình đỡ một nhát U Minh Quỷ Trảo của lão giáo chủ thay Viên Chân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận