Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1108: Lại gặp Cung Hỉ Phát Tài

Cung Hỉ Phát Tài tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa nói: "Ta thấy ngươi sắp bị đánh cho một trận nữa rồi!"

“Đừng nói nhảm!” Vương Viễn cũng lười nói chuyện vô nghĩa với Cung Hỉ Phát Tài, liếc mắt nhìn Cung Hỉ Phát Tài nói: “Ta còn có việc, ngươi tự mình chơi đi."

Nghe Vương Viễn nói thế, Cung Hỉ Phát Tài bỗng sốt ruột đứng lên, kích động nói: "Đừng mà, có chuyện gì hay ho cho ta theo với, ta đang chán lắm đây này."

"Hả?"

Vương Viễn quay đầu lại nhìn Cung Hỉ Phát Tài.

Không nhìn không nhớ, Hoàng Long Phủ chính là trung tâm buôn bán vật liệu lớn nhất, đứa nhỏ Cung Hỉ Phát Tài này cũng là thương nhân buôn vật liệu lớn nhất trong trò chơi, nhất định vô cùng quen thuộc với Hoàng Long Phủ. Nói không chừng, hắn ta thật sự biết tổng giáo đầu của San Quân là ai.

“Ngươi lăn lộn ở Hoàng Long Phủ này bao lâu rồi?” Vương Viễn suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Cái gì?" Cung Hỉ Phát Tài đắc ý nói: "Những lời này của ngươi chính là xúc phạm ta. Không ai hiểu rõ Hoàng Long Phủ này hơn ta hết! Ngay cả quan phủ Liêu Quốc ta cũng vô cùng quen thuộc."

“Ngươi làm gì mà dính tới quan phủ?” Vương Viễn ngẩn người hỏi.

Cung Hỉ Phát Tài tự hào nói: "Nộp thuế, ta chính là phú thương đóng thuế, từ thủ đô tới Yến Kinh, từ Hoàng Long Phủ tới thành Lâm An, người buôn bán nguyệt vật liệu và nộp thuế nhiều nhất chính là ta, nộp thuế muôn năm!"

"Đỉnh, quá đỉnh!"

Vương Viễn thật lòng ngưỡng mộ.

Thằng nhóc này thoạt nhìn trông ngây ngây ngô ngô, nhưng thực sự là một nhân tài trong việc buôn bán. Theo lời của hắn ta, trong toàn bộ các thủ đô lớn của Kim Liêu Đại Tống, hắn ta đều là người nộp thuế nhiều, nếu ở thế giới hiện đại thì chắc chắn chính là một doanh nghiệp gương mẫu của đất nước.

"Vậy thì dễ rồi!"

Huynh đệ có bản lĩnh, người làm anh đương nhiên cũng được thơm lây. Vương Viễn nói: "Thế ngươi có biết ai là tổng giáo đầu của San Quân không?"

"Không biết..." Cung Hỉ Phát Tài dứt khoát lắc đầu.

“Xì!” Vương Viễn tỏ vẻ khinh thường nói: "Vừa nãy ai mới khoe khoang khoác lác xong, giờ đã trở mặt quên hết rồi à?"

"Xin người!"

Cung Hỉ Phát Tài bất lực nói: “Những người mà anh em của ngươi quen biết đều là quan chức cấp cao... chức tổng giáo đầu nhỏ như thế, làm sao có thể móc nối quan hệ với ta được."

Vương Viễn: "..."

Được rồi, không gặp mấy tháng, Cung Hỉ Phát Tài càng lúc càng thích khoe mẽ làm màu rồi.

“Vậy trong số các quan chức cấp cao mà ngươi quen biết, có người nào biết tổng giáo đầu của San Quân mà ta đang tìm không?” Vương Viễn lại hỏi.

"Cái này..."

Cung Hỉ Phát Tài nắm tóc, cau mày suy tư nói: "San Quân rốt cuộc là làm cái gì?"

“Chắc là một kiểu quân đội.” Vương Viễn nói.

"Ồ..." Cung Hỉ Phát Tài nói: "Nếu là quân đội thì do Nam Viện Đại Vương quản lý, Hoàng thái thúc Gia Luật Trọng Nguyên tổng quản binh mã trong toàn Liêu Quốc, nhất định sẽ biết người mà ngươi muốn tìm."

Nghe những gì Cung Hỉ Phát Tài nói, Vương Viễn rất vui mừng: "Vậy ngươi có thể dẫn ta đi nhờ họ giúp đỡ được không?"

"Cái này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà ta không biết hắn đâu..." Cung Hỉ Phát Tài Tan phủi tay nói.

"Mẹ kiếp! Ngươi đang đùa giỡn ta đấy hả!" Vương Viễn tức giận.

Cung Hỉ Phát Tài vội vàng nói: "Ngươi đừng vội, trong số những quan chức mà ta quen biết, có người đặc biệt thân quen với hắn!"

"Ai?"

“Sở Vương!” Cung Hỉ Phát Tài nói: “Nghe nói gần đây hắn đang chiêu hiền nạp sĩ, quy mô rất lớn, lấy bản lĩnh của ngươi còn thêm cả sự tiến cử của ta, đến trước mắt hắn tìm người chẳng phải càng dễ như chơi à."

“Ừm!” Vương Viễn gật đầu nói: “Vậy ngươi thu dọn đồ đạc một chút, dẫn ta đi tìm hắn!"

"Dọn cái rắm!"

Cung Hỉ Phát Tài tùy tiện ném chiếc bình trong tay xuống, tung một cước đá văng sạp nhỏ rồi kéo Vương Viễn: "Đi, ta đưa ngươi đến đó."

Vương Viễn ngạc nhiên nhìn những viên đá trên mặt đất: "Ngươi không cần những quặng sắt này nữa sao?"

Quặng sắt chính là khoáng thạch quý hiếm, giá thị trường không hề rẻ, hình như năm bạc một khối.

"Ha ha!"

Cung Hỉ Phát Tài cười sảng khoái nói: "Quặng sắt chó má gì chứ! Đấy chỉ là mấy tảng đá ta nhặt được ở bờ sông thôi..."

“Ngươi thật là... không sợ sẽ bị người ta đánh cho phơi thây ngoài đường hả?" Vương Viễn sợ hãi kêu lên.

Hèn gì năm bạc một khối, năm đồng mở một lần, hóa ra chỉ là một đống rác rưởi, Cung Hỉ Phát Tài nói tới đây chơi, quả thực chính là chơi.

"Không tham rẻ thì sẽ không mất tiền, chỉ năm đồng mà thôi, ai không chơi nổi chứ!"

“Sau này nếu bị người đuổi giết, nhớ đừng gọi ta tới chùi đít cho ngươi!" Vương Viễn bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.

Đúng như lời Cung Hỉ Phát Tài nói, hắn ta quen thuộc Hoàng Long Phủ.

Theo sau Cung Hỉ Phát Tài, không mất bao lâu cả hai đã trông thấy một tòa phủ đệ thấp thoáng phía xa.

Phủ đệ này cực lớn, cổng vào rộng rãi. Những chỗ ở mà Vương Viễn từng bắt gặp ngoại trừ hoàng cung Yến Kinh ra thì hào khí nhất chính là Triệu Vương Phủ. Tòa phủ đệ trước mặt này phải nói là không kém cạnh Triệu Vương Phủ Yến Kinh bao nhiêu.

So sánh với nó, Thủy Tiên sơn trang của Vương Viễn chẳng khác nào một căn nhà nhỏ ở nông thôn.

Xã hội thượng lưu đúng là biết hưởng thụ.

Ngay trên cổng phủ đệ treo một tấm biển, trên đó viết năm chữ lớn to chừng cái đấu – Nam Viện Đại Vương Phủ, dưới chữ Hán còn chú thích một hàng ký tự kỳ quái.

Nước Liêu do tộc Khiết Đan lập nên, vậy chắc hẳn những ký tự kỳ quái kia chính là chữ Khiết Đan, còn tại sao chủ thể lại viết chữ Hán thì hiển nhiên, tấm biển này tạo ra để cho người chơi nhìn, chứ ngày nay thì có mấy người biết mặt chữ Khiết Đan đâu.

“Nếu ta có được một tòa nhà lớn như vậy thì tốt biết bao!”

Cung Hỉ Phát Tài nhìn khoảng sân trước mặt mà hâm mộ không thôi: “Ngươi có biết ông bạn Phi Vân Đạp Tuyết của ngươi có hẳn một trang viên lớn không? Nhưng so với Nam Viện Đại Vương Phủ thì không biết chênh lệch bao nhiêu đâu. Mua nhà trong trò chơi chắc cũng mắc như ngoài đời ấy nhỉ?”

“Ha ha…” Vương Viễn bật cười, không đáp lại nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Chủ Thủy Tiên sơn trang họ Vương, ngươi cũng họ Vương, ông đây sẽ nói cho ngươi biết chắc?”

Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi tới trước cửa phủ đệ, chỉ thấy có bảy tám người đứng chật kín cả cửa, chẳng biết đang làm gì nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận