Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 460: Vì sao không thấy tên khốn Ngưu Đại Xuân kia?

"Ngươi tên là gì?"

Vương Viễn tùy tiện túm một người chơi Thiếu Lâm đi qua trước mặt, hỏi một câu.

"Tiểu Mộc Bất Thị Tiểu Mộ..." Người chơi kia mang vẻ mặt mơ hồ trả lời, cái tên dở hơi này giống như câu vè khó đọc vậy...

"Không có gì, ngươi đi đi!"

Vương Viễn xua xua tay, ý bảo Tiểu Mộc Bất Thị Tiểu Mộ cút đi. Đợi cho người đi xa, Vương Viễn đưa Tiểu Mộc Bất Thị Tiểu Mộ vào thuật Dịch Dung, sau đó nhấn xác định.

Thân hình Vương Viễn uốn éo, nhanh chóng biến thành bộ dạng của Tiểu Mộc Bất Thị Tiểu Mộ.

"Khà khà!"

Đánh giá tạo hình mới của mình một chút, Vương Viễn cười đắc ý, nghênh ngang rời khỏi Thiếu Lâm tự.

Không thể không nói, thuật Dịch Dung này quả thực là thần kỹ để làm chuyện xấu, hắn biến thành bộ dạng này, cô ngốc Tống Dương kia chắc chắn không thể nhận ra được.

Tụ Hiền trang nằm ở Hà Nam, cách Tung Sơn không xa, sau mấy phút đồng hồ, Vương Viễn đã xuất hiện ở cửa trạm dịch Tụ Hiền trang.

Lúc này, Tụ Hiền trang vô cùng náo nhiệt, trong trong ngoài ngoài cả cái trang viên đều là nhân sĩ giang hồ, có khoảng hơn trăm người. Sau khi theo mọi người đi vào trang, Vương Viễn không khỏi thầm hoảng sợ.

Vương Viễn hoàn toàn chưa từng nghe nói tới tên tuổi Tiết Mộ Hoa, vốn tưởng rằng người này chỉ là một người giang hồ bình thường, không biết có thể triệu tập anh hùng hào kiệt hay không.

Nhưng Vương Viễn vạn lần không ngờ tới, đúng như lời Huyền Từ nói, Tiết Mộ Hoa này là thầy thuốc, địa vị trong giang hồ khá cao, không chỉ có nhân sĩ giang hồ, mà ngay cả các đại môn phái cũng cực kỳ nể tình, đại môn phái nào cũng đưa cao thủ nội môn tới trợ giúp.

Bên tay trái Vương Viễn cách đó không xa là một đạo sĩ đầu bạc, chính là Mario... Lúc này Vương Viễn vốn định đi qua chào hỏi, nhưng mà nghĩ đến việc bản thân bây giờ muốn che giấu tung tích, nên đành từ bỏ.

Nhìn nhân sĩ giang hồ trong Tụ Hiền trang càng ngày càng nhiều, Vương Viễn không nhịn được cảm thán.

Đúng là chó cắn áo rách mà!

Nhớ năm đó, khi bạn học Tiểu Kiều còn làm bang chủ Cái Bang, uy phong bát diện, oai hùng anh phát, ai gặp mà không tôn kính gọi một tiếng Kiều bang chủ, chưa từng có người nào dám khinh thường.

Nay thì cho dù có phải người hay không đều muốn tới giẫm một cước.

Là người khởi xướng cho đại hội anh hùng lần này, Tiết Mộ Hoa đứng ở đại đường cửa chính, người giang hồ bên trong trang đều tiến lên chào hỏi. Dù sao cũng đã mất công chạy tới chỗ này, ai cũng muốn bắt chuyện làm quen.

Tống Dương đứng phía sau Tiết Mộ Hoa, chán đến chết ngáp, hiển nhiên cảm thấy có chút phiền chán đối với những lời thổi phồng của mấy nhân sĩ giang hồ này.

"Hai vị đại sư Huyền Nan, Huyền Tịch của Thiếu Lâm tự đến!"

Lúc này, bên ngoài trang truyền tới một tiếng hô.

Nhân sĩ giang hồ bên trong trang đều tránh đường, hai đại hòa thượng Huyền Tịch Huyền Nam lập tức đi tới.

Không khó để nhìn ra, Thiếu Lâm tự là ngôi sao sáng trong võ lâm, tràng diện ra mắt vô cùng lớn...

"Hừ! Đám lừa ngốc chó má!"

Mario đứng cạnh thấy thế trợn mắt coi thường, nhịn không được phỉ nhổ một câu.

Huyền Nan, Huyền Tịch vào sảnh ngồi xuống, Ba Nghìn Thế Giới và Huỳnh Hoặc Thủ Tâm phía sau hai người ở lại trong viện, vừa vặn đứng bên cạnh Vương Viễn.

"Ngươi là ai?"

Thấy bên trong Tụ Hiền trang còn có đệ tử Thiếu Lâm khác, Ba Nghìn Thế Giới không khỏi có chút buồn bực.

Nhìn đệ tử các đại môn phái đang ngồi đây không khó để nhận ra, Tụ Hiền trang này không phải ai cũng có thể tới, ít nhất cũng phải là người chơi có tu vi Đại sư huynh mới có thể nhận được thiếp mời.

Tiểu hòa thượng trước mắt đây chỉ là đệ tử Thiếu Lâm tu vi bình thường, vì sao có thể nhận được thiệp mời của Tụ Hiền trang chứ?

"Không ổn! Tính sai rồi!"

Ngay tại lúc Vương Viễn còn không biết nên trả lời như thế nào, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm tức thì nói sang chuyện khác: "Vì sao không thấy tên khốn Ngưu Đại Xuân kia?"

"Tên khốn?"

Vương Viễn siết chặt nắm đấm kêu ken két, nhịn xuống xúc động muốn một quyền đập chết thằng nhãi này.

"Đúng vậy nhỉ, vì sao lão Ngưu còn chưa tới?" Ba Nghìn Thế Giới lại mờ mịt.

Rất hiển nhiên, lần đại hội anh hùng tại Tụ Hiền trang này không hề bình thường, người chơi cao thủ của các đại môn phái chính đạo đều tới cả, tỏ rõ đây là một nhiệm vụ chọn lựa loại hình lớn. Làm xong nhiệm vụ này, đệ tử các đại môn phái đều có thể đạt được cơ hội nghiên cứu học tập công pháp nội môn cao cấp.

Tu vi võ công Vương Viễn cao như thế, không có lý không đến, chẳng lẽ là ngủ quên rồi?

"Không tới càng tốt!"

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm nói: "Hắn tới đây, không chừng còn gây ra nhiễu loạn! Hàng này chính là một cây gậy quấy phân!"

"Gậy quấy phân!"

Vương Viễn lại mạnh mẽ khống chế được bản thân.

"Vì sao ngươi lại có biểu cảm này?" Ba Nghìn Thế Giới cũng chú ý tới biểu cảm của tiểu hòa thượng bên cạnh, buồn bực nói: "Thân thể không thoải mái thì đừng có chơi trò chơi..."

"Không... không sao cả, thân thể của ta có không tốt cũng không ảnh hưởng tới việc chơi game." Vương Viễn thản nhiên trả lời.

"Ồ..." Ba Nghìn Thế Giới không để ý tới Vương Viễn nữa.

...

Lại qua thêm nửa giờ, khách khửa bên trong Tụ Hiền trang đương nhiên đã tới đông đủ, trang chủ Tụ Hiền trang - Du Câu ra lệnh cho gia đinh bảo vệ cửa lớn, không cho người không phận sự đi vào, đại hội anh hùng chính thức bắt đầu.

"Xem ra tên kia sợ rồi!"

Thấy Vương Viễn còn chưa tới, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đắc ý nói: "May ta còn tìm người giúp đỡ!"

Nói tới đây, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm nhìn thoáng qua một chỗ cách đó không xa.

Chỉ thấy trong đám người có một người chơi mặc nho bào, thần thái nghiễm nhiên, khí thế trang nghiêm, trong tay cầm theo một thanh thiết kiếm, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Bạn cần đăng nhập để bình luận