Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1100: Thần binh bán thành phẩm

Có được thần binh, thực lực không những nâng cao rất nhiều mà bản thân cũng nở mày nở mặt, dẫu sao ở trong trò chơi, chỉ cần ai lấy được một món thôi là đủ lên mặt với đời rồi.

Từ đây có thể tưởng tượng được muốn thăng cấp một vũ khí lên thần binh là chuyện khó khăn bao nhiêu. Dựa theo quy tắc nêu ra trước đó, cho dù có đạo cụ thăng cấp thần binh rồi thì đồ làm mồi nâng sợ rằng cũng phải là thần khí cấp bậc Hi hữu mới được.

Thần khí cấp bậc Hi hữu, còn là vũ khí… Trước mắt Vương Viễn chỉ bắt gặp một cái, đó chính là thanh Tử Vận Thiên Lôi trong tay Phi Vân Đạp Tuyết.

Sợ rằng mò khắp cả trò chơi cũng chỉ có một thần khí cấp bậc Hi hữu này mà thôi.

Huống chi Vương Viễn chơi quyền cước chứ có cầm kiếm đâu chứ. Chẳng lẽ lại lời cho Phi Vân Đạp Tuyết hạt châu này?

Thật không cam lòng mà…

Vương Viễn càng nghĩ càng sầu.

“Dĩ nhiên là có!”

Âu Dã Tử nói: “Thần binh chính là thứ có sức mạnh to lớn nhất trên thế gian, mà nguồn căn nguyên sức mạnh đó nằm trong Huyễn Thần Châu, vũ khí tầm thường không cách nào chịu nổi.”

“Cho nên phải dùng vũ khí cấp Hi hữu làm mồi dẫn đúng không?” Vương Viễn sụp đổ.

Mình vất vả lắm mới kiếm được đồ tốt, kết quả lại thành may áo cưới cho kẻ khác, tâm trạng của Vương Viễn hiện tại ra sao có thể tưởng tượng được.

Nhưng Âu Dã Tử lại nói: “Phẩm chất vũ khí không quan trọng! Bởi vì vũ khí ban đầu dẫu có sức mạnh to lớn đến đâu cũng sẽ bị căn nguyên thần binh trong Huyễn Thần Châu thay thế. Cho nên điều quan trọng nhất là vũ khí thăng cấp có thể chịu nổi căn nguyên thần binh đáng sợ vượt xa bình thường này không.”

“Ý của ngài là, độ cứng của vũ khí là điểm quan trọng nhất?” Vương Viễn hỏi lại.

“Đúng vậy!” Âu Dã Tử gật đầu đáp: “Chỉ có vũ khí cứng rắn nhất mới tiếp nhận được căn nguyên thần binh.”

“Phù…”

Vương Viễn nghe Âu Dã Tử nói vậy thì thở phào nhẹ nhóm.

Độ cứng mà lão nói, đổi thành thuật ngữ trong trò chơi chính là độ bền…

Vũ khí có độ bền cao, phẩm chất càng cứng, ngược lại thì càng yếu.

Nghĩ tới đây, Vương Viễn thầm kích động không thôi.

Nói đến vũ khí có phẩm chất cao, trong tay Vương Viễn hiện giờ không có, nhưng nếu là vũ khí có độ bền cao thì không gì đọ nổi thanh Thủy Ma Thiền Trượng của hắn đâu.

Cây thiền trượng này hắn cướp được từ tay Tam đương gia “Trấn Tam Sơn” ở núi Hắc Phong ngay lúc mới chơi, tuy nó là Phàm phẩm không có thuộc tính nhưng lại nặng vô cùng, càng kỳ dị hơn khi nó không có độ bền, là binh khí không thể hư hại.

Vương Viễn chơi “Đại Võ Tiên” ngót ngét một năm rồi, bản thân đã thấy qua rất nhiều loại trang bị nhưng trang bị không có độ bền chỉ mới bắt gặp hai món.

Một là [Vòng Kim Cô] đang đeo trên đầu và Thủy Ma Thiền Trượng trong tay hắn đây.

Thiền trượng này vốn được Vương Viễn dùng để thi triển [Đại Vi Đà Chử], sau đó hắn học Đại Kim Cương Chưởng, rất hiếm khi sử dụng vũ khí, cho nên chưa từng đổi vũ khí mới bao giờ.

Mà vì lý do đủ nặng nên hắn vẫn luôn mang bên người, dùng làm ám khí phối hợp với [Thích Già Trịch Tượng Công].

Không ngờ trang bị không có độ bền này lại có công hiệu.

“Lão sư phó, ngài xem thử hộ ta coi thứ này có thể chịu được căn nguyên thần binh trong Huyễn Thần Châu không?”

Vương Viễn lôi Thủy Ma Thiền Trượng từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt Âu Dã Tử.

“?”

Âu Dã Tử nhìn chằm chằm cây thiền trượng trong tay Vương Viễn, vươn hai tay ra nhận lấy.

“Vèo!”

Thủy Ma Thiền Trượng nặng vô cùng, đến người tập võ còn khó cầm nổi nữa là Âu Dã Tử.

Không để ý một cái, thiền trượng kéo theo Âu Dã Tử ngã đổ kềnh xuống đất.

“Úi cha!”

Âu Dã Tử kêu đau, bàn tay bị thiền trượng đập trúng.

“Xin lỗi ngài, xin lỗi ngài!”

Vương Viễn hoảng hốt, vội vàng chạy lại nhấc thiền trượng lên.

“Phù phù!”

Âu Dã Tử thổi bàn tay đau, nói với giọng điệu đầy khó chịu: “Hòa thượng nhà ngươi có phải cố ý chê cười lão phu không?”

“Sao dám chứ, sao dám chứ!”

Vương Viễn liên tục nói lời xin lỗi.

Ông lão trước mặt này là người có khả năng biến vũ khí Phàm phẩm của hắn thành Thần binh đó, Vương Viễn nào dám đắc tội chứ.

“Có cho cơ hội ngươi cũng không có gan làm!” Âu Dã Tử thấy thái độ nhận sai thành khẩn của Vương Viễn thì không so đo thêm nữa, chỉ tay lên bệ rèn nói: “Đặt nó lên kia!”

“Vâng vâng!”

Vương Viễn nhấc Thủy Ma Thiền Trượng lên, khẽ khàng đặt xuống bệ rèn.

“E hèm…”

Âu Dã Tử chắp tay sau lưng bước tới, bắt đầu quan sát tỉ mỉ cây thiền trượng nặng nề kia.

Lúc bắt gặp một họa tiết rất đơn sơ ngay giữa thiền trượng, con ngươi Âu Dã Tử đột nhiên co rụt lại: “Đây là… Ngươi lấy được thứ này từ đâu?”

“Núi Hắc Phong.”

Vương Viễn thành thật kể lại: “Đây là binh khí của Tam đương gia Trấn Tam Sơn, sau đó ta dẫn người lên tiêu diệt núi Hắc Phong, cây thiền trượng này cũng rơi vào tay ta từ bận đó.”

“Núi Hắc Phong… Thiên ý, thiên ý!”

Âu Dã Tử nghe vậy thầm lẩm bẩm: “Không ngờ thứ này lại được giấu ở đó, ngươi lấy được chính là ý trời đã định.”

“Ồ? Nó là thần khí gì vậy?” Vương Viễn khá tò mò hỏi.

Nghe giọng điệu của Âu Dã Tử thì phỏng chừng cây thiền trượng rách nát kia có lai lịch rất lớn.

“Nó không phải là thần khí!” Âu Dã Tử lắc đầu nói: “Mà là Thần binh bán thành phẩm! Thứ chuyên dùng để tiếp nhận căn nguyên thần binh! Bảo vật như vậy lại lưu lạc đến tận Hắc Phong Trại, còn rơi vào tay ngươi, đúng là thiên ý mà!”

“Thần binh bán thành phẩm?” Vương Viễn nhíu mày.

“Đúng vậy!” Âu Dã Tử giải thích: “Thần binh bán thành phẩm và Thần Châu đều là vật cực kỳ hiếm trong thiên địa, một là linh hồn chứa sức mạnh, một là thể xác chứa linh hồn. Phàm vật thường không chịu nổi căn nguyên thần lực, cho dù thần lực có thể tạm thời nương nhờ, khiến độ bền binh khí về 0, nhưng thần lực cũng sẽ tiêu tán theo thời gian. Mà Thần binh bán thành phẩm không có độ bền sẽ không bao giờ hư hại, vô cùng phù hợp với căn nguyên thần binh.”

“Ý của ngài là, trang bị không có độ bền đều là Thần binh bán thành phẩm?” Vương Viễn lại hỏi tiếp.

“Đúng vậy!” Âu Dã Tử nói: “Trong thiên địa chỉ có thần binh bán thành phẩm mới không bao giờ hư hại.”

“Vậy ngài coi thử xem đây là cái gì?”

Vương Viễn tháo [Vòng Kim Cô] trên đầu xuống đưa cho Âu Dã Tử.

“Đây là…”

Âu Dã Tử nhận lấy trang sức đầu của Vương Viễn xong thì thân hình lảo đảo, ngạc nhiên giật lùi về sau hai bước, hết nhìn Vòng Kim Cô lại ngước mắt nhìn Vương Viễn, sửng sốt đến độ không nói nổi nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận