Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 620: Chẳng lẽ là...

Dù tấn công thất bại liên tục nhưng Đường Đậu vẫn tỉnh táo như cũ.

Vương Viễn lách mình qua, tránh thoát khỏi một đao xuyên tim của Đường Đậu.

"Bịch bịch!"

Đường Đậu đáp xuống đất, khẽ cong phần lưng, hạ thấp thân hình, hai tay nắm chắc lấy chuôi chủy thủ, kéo giật về sau một phát.

"Rít!"

Nội lực hội tụ lại, tản ra ánh sáng chói mắt, đồng thời kéo theo tiếng xé gió vun vút.

"?"

Vương Viễn nhìn thanh chủy thủ phát ra ánh sáng rực rỡ trong tay Đường Đậu thì hơi sửng sốt, biết tên này sắp sửa tung đại chiêu, lập tức chắp tay trước ngực dồn khí đan điền.

"Vụt!"

Đúng lúc này, Đường Đậu đã hóa thành một luồng sáng chói mắt thình lình lao đến trước mặt Vương Viễn, hai tay đột ngột duỗi về phía trước, đâm một đao vào bụng đối thủ.

Diêm La!!!

"Thắng!"

Đường Đậu khẽ cong khóe miệng, có lòng tin cực kỳ.

Diêm La chính là chiêu áp đáy hòm của hắn ta, cần tập hợp tất cả nội lực lên trên chủy thủ, sau đó lấy tốc độ cực nhanh ra chiêu quyết định khiến đối thủ nhất định phải chết, làm mục tiêu bất ngờ và không kịp phòng bị chống đỡ.

Trừ trước đến này, chiêu thức tụ khí luôn rất mạnh.

Hạn mức tụ khí càng cao, uy lực của chiêu thức càng mạnh.

Hạn mức tụ khí chiêu Nhất Phách Lưỡng Tán của Vương Viễn chỉ có vẻn vẹn 50% nội lực, mà Diêm La nhất định phải sử dụng 100%, có thể thấy uy lực của nó mạnh hơn Nhất Phách Lưỡng Tán nhiều.

Nếu không phải đối thủ khó chơi như thế, Đường Đậu chắc chắn sẽ không dùng nó vào lúc này.

"Uỳnh!"

Chớp mắt khi Đường Đậu đâm một đao vào người Vương Viễn, trên thân đối thủ đột nhiên bắn ra vệt sáng vàng.

"Keng!!!"

Đường Đậu chợt cảm thấy hai tay trầm xuống, như thể mới đâm một đao vào một tấm sắt vô cùng cứng rắn, gan bàn tay chấn động đến hơi run lên.

"Không ổn rồi!"

Đường Đậu cũng là một người có nhiều kinh nghiệm đối chiến, lúc này thầm nói một tiếng không ổn, không chút do dự lập tức đạp mạnh hai chân về phía trước, thân hình bật ngược về sau mấy mét, đồng thời kéo dài khoảng cách với Vương Viễn.

"Vù…"

Một đạo kình phong lướt qua, chưởng lực của Vương Viễn sượt qua người Đường Đậu.

Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Vương Viễn, thấy thanh máu của tên kia chẳng xi nhê gì. Mới nãy Đường Đậu đã dùng một đao tất sát, thế mà ngay cả trạng thái cưỡng chế mất máu cũng không đánh ra được.

"Mẹ cả nhà ngươi…"

Lúc này rốt cuộc Đường Đậu cũng không kiềm chế tâm tình được nữa.

Đối thủ liên tục tránh thoát ba chiêu của mình, hắn ta nhịn! Dù sao núi này cao còn có núi khác cao hơn.

Nhưng rõ ràng nhất kích tất sát của hắn ta chắc chắn đã đánh trúng mục tiêu, đối thủ lại chẳng sứt mẻ gì, điều này khiến hắn ta khó mà chấp nhận được.

Đậu mòe, dựa vào đâu chứ…

"Đao vừa nãy là sao vậy?" Lúc này Bách Chiến Vô Địch cũng ngu người, hiển nhiên không rõ tình huống mới xảy ra rốt cuộc là sao.

Mà đám người Ngũ Nhạc Hùng Phong lại lặng ngắt như tờ.

Bọn họ là đồng đội của Đường Đậu, dĩ nhiên so với ai khác đều rõ uy lực của một đao vừa rồi. Cho dù là Sừng Sững Nghìn Trượng trong trạng thái nâng thuẫn, trúng một đao kia không chết cũng phải bị thương nặng, nhưng hòa thượng nọ vậy mà lại dùng cơ thể xác thịt cứng rắn đỡ một đao, thế mà chẳng chịu chút tổn thương nào. Má nó, tên kia rốt cuộc là quái vật phương nào?

Một chiêu Diêm La đã làm hao hết tất cả nội lực của Đường Đậu. Hắn ta đánh nhau với Vương Viễn khi trạng thái còn đầy đủ mà còn chẳng chiếm được chút lợi lộc nào, giờ nội lực cạn sạch thì sao có thể là đối thủ của tên kia.

"Ngươi trâu bò lắm! Ta phục!"

Đường Đậu đứng cách thật xa giơ ngón cái với Vương Viễn.

"Phục rồi thì nhận thua đi!" Vương Viễn cười đáp lại.

"Nhận thua?" Đường Đậu cười tủm tỉm bảo: "Sao có thể thế được! Đồng đội của ngươi đã dạy ta rất nhiều thứ đó!"

"Hở? Thật hả?" Vương Viễn hỏi lại: "Lấy thử một ví dụ coi nào!"

"Ví dụ như, ngươi có thể tóm được ta à?"

Đường Đậu cười cười, xoay người chạy về phía biên giới của Tứ Phương Trận.

"Phụt!!!"

Khán giả trên đài thấy thế đều bất lực phun ra một ngụm máu.

Mọi người còn tưởng rằng Đường Đậu định lôi một võ học mạnh hơn ra, trăm lần nghìn lần không ngờ tới thằng chả lại học thói thả diều của Mario.

Song Đường Đậu ngay cả loại thủ đoạn bỉ ổi này cũng đem ra dùng, chứng tỏ thực lực của Vương Viễn rất mạnh.

Dù sao chiêu này chính là cú giãy dụa cuối cùng của kẻ yếu.

Cao thủ chuyên nghiệp đều cần mặt mũi, sẽ không tùy tiện dùng loại thủ đoạn hạ lưu này. Đường Đậu là một game thủ chuyên nghiệp, bị một cao thủ nghiệp dư ép phải chơi thả diều, đủ để thấy hòa thượng này khó chơi đến nhường nào.

Dĩ nhiên mọi người cũng không có ý xem thường suy nghĩ của Đường Đậu.

Bản gốc của chiêu này xuất phát từ Mario của Một Đám Ô Hợp, Mario dùng được thì sao Đường Đậu không thể? Đây cũng có thể xem như ăn miếng trả miếng.

Đường Đậu là cao thủ Đường Môn, khinh công tất nhiên không cần phải bàn, Mario ở trước mắt hắn ta chỉ có thể coi là đứa con nít mà thôi. Đường Đậu sử dụng Yên La Cửu Thức, tung người bay lên đài cao, xoay người lôi ra một cây cung nhắm về phía trước Vương Viễn.

"Ha ha!"

Vương Viễn lắc đầu thở dài bảo: "Ý ngươi là chuyện này đó hả?"

"Đúng vậy!" Đường Đậu gật đầu.

Vừa nói, hắn ta vừa nâng cung lên.

"Viu viu viu!"

Mấy tiếng xé gió vang lên, vài mũi tên vượt qua khoảng cách mấy chục mét bay đến trước mặt Vương Viễn.

Vương Viễn không hề có ý né tránh, để mặc cho đống mũi tên rơi xuống người mình.

"Keng keng keng keng!"

Một loạt tiếng va chạm đinh tai vang lên, mũi tên bị bật lại rụng lả tả xuống đất

-1

-1

-1

Trên đầu Vương Viễn miễn cưỡng nhảy lên mấy giá trị sát thương, như thể đang giễu cợt Đường Đậu đánh người mà chẳng thèm dùng sức.

"Đậu mòe!"

Đường Đậu giận tím mặt, mũi tên tuôn ra không ngừng, bay vụt đến như mưa dầm gió bão. Ý tứ của hắn ta rất rõ ràng, cho dù cưỡng chế mất máu cũng phải mài chết Vương Viễn.

Đối mặt với mưa tên đầy trời, Vương Viễn đứng yên không nhúc nhích, chậm rãi móc ra một vũ khí màu đỏ, chỉ cử động tay mà không nhúc nhích nhắm về phía Đường Đậu.

"Đó là cái gì?"

Khán giả nhìn thấy vũ khí trong tay Vương Viễn thì đều khẽ giật mình.

"Chẳng lẽ là súng?" Bách Chiến Vô Địch kiến thức rộng rãi, thận trọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận