Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 249: Chạy ra khỏi Triệu Vương phủ

Rất hiển nhiên, nhóm người Phanh Ngư Yến không có ý mua mà vốn muốn đến cướp.

"Má nó! Hèn hạ như vậy hả!"

Những người chơi trên quảng trường thấy nhóm Phanh Ngư Yến muốn cướp ngọc lệnh thì đều cuống lên.

Sao bảo là đấu giá văn minh mà, ngươi áp sát như thế dĩ nhiên là muốn ra tay cướp đồ rồi, muốn cướp cũng phải cùng nhau cướp chứ, sao có thể để ngươi ở chùa ăn lộc Phật được.

"Ha ha!"

Vương Viễn cười nhạt bảo: "Ta cảm thấy tất cả mọi người đều là người văn minh, chỉ muốn dùng cách văn minh để bố trí BOSS này mà thôi, không ngờ các ngươi vẫn muốn dùng cách vô văn hóa."

"Nói nhảm!" Phanh Ngư Yến nói: "Đây là trò chơi, dĩ nhiên phải làm việc theo quy củ trong này rồi!"

"Nói hay lắm!"

Vương Viễn gật đầu nói: "Đã như vậy thì mạnh được yếu thua, ai cướp được sẽ là của người đó thôi!"

Dút lời, Vương Viễn tiện tay vung lên, Lương Tử Ông bị ném khỏi nóc nhà, rơi xuống sân lớn.

"Má nó!!!"

Vương Viễn bất thình lình ném Lương Tử Ông xuống dưới khiến đám Phanh Ngư Yến giật mình.

Phanh Ngư Yến chỉ coi Vương Viễn là một người chơi hám lợi, trăm lần nghìn lần không ngờ đến thủ đoạn của tên kia lại cứng rắn như vậy, đàm phán mua bán không thành thì tiện tay vứt hàng đi… Đây là chuyện mà con người làm đó hả?

Ở trên nóc nhà phân biệt rõ ràng còn dễ nói, trên sân ít nhất cũng phải có mấy vạn người, sói nhiều thịt ít, quăng Lương Tử Ông vào trong đám người thì còn biết rõ ai với ai.

"Mau cướp lấy!"

Con vịt tới tay rồi còn muốn bay, Phanh Ngư Yến không tiếp tục để ý Vương Viễn nữa, ra lệnh một tiếng rồi dẫn theo những người chơi sau lưng sử dụng khinh công nhảy về hướng Lương Tử Ông rơi giữa không trung.

Người chơi dưới sân rộng vẫn luôn dõi mắt theo Lương Tử Ông, thấy Vương Viễn vứt BOSS xuống dưới thì dĩ nhiên không chịu yếu thế, nhao nhao xông về phía trước túm Lương Tử Ông xuống.

Mấy vạn người trên sân lớn cùng nhau tranh đoạt một BOSS là khái niệm gì? Chỉ sợ Lương Tử Ông cũng chẳng ngờ đến một BOSS nhỏ như mình mà lại được nhiều người chơi săn đón như vậy.

Sau khi mọi người tranh nhau chạy lên trước, chỉ thoáng chốc mà sân lớn đã loạn thành một đoàn, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, người chơi bị giẫm chết vô số mà hoàn toàn chẳng có ai để ý ký hiệu ngọc lệnh vẫn ở trên đầu Vương Viễn.

Kỳ thực có người chơi tâm tư kín đáo nhưng trước mặt nhiều người chơi điên cuồng như vậy thì tiếng của họ đều bị nhấn chìm chẳng thấy tăm hơi.

Kẻ đầu têu Vương Viễn cười tủm tỉm nhìn thoáng qua tọa độ ngọc lệnh, vừa khéo đổi mới hoàn tất. Hắn lại liếc nhìn đám người chơi chém giết trên sân rộng rồi tung người nhảy xuống nóc nhà, lách qua đám người tranh cướp, lặng lẽ đi ra khỏi cổng lớn Triệu Vương phủ, đi thẳng đến dịch trạm.

Thời gian tọa độ đổi mới lần nữa chỉ có năm phút.

Nói cách khác, sau năm phút, đám người chơi tranh cướp đến ngươi sống ta chết trong Triệu Vương phủ sẽ phát hiện mình bị lừa.

Cho nên trong năm phút Vương Viễn phải rời khỏi thành Yến Kinh mới an toàn tuyệt đối được.

Bây giờ Vương Viễn đang ở trạng thái bị đánh dấu, không thể sử dụng đạo cụ truyền tống, chỉ có thể chạy trốn thông qua dịch trạm.

Yến Kinh là một trong bốn kinh đô lớn, diện tích dĩ nhiên rất rộng, khoảng cách từ Triệu Vương phủ đến dịch trạm cũng không gần, Vương Viễn sử dụng khinh công Vân Hạc Cửu Tiên, Vạn Lý Độc Hành, vượt nóc nhà băng tường thuận lợi cũng phải mất đến hai ba phút mới chạy đến được dịch trạm gần nhất.

Đúng lúc Vương Viễn xuất hiện ở đầu đường dịch trạm thì đột nhiên có một đạo kình phong đánh ra từ góc cua đối diện.

"?"

Vương Viễn nghe tiếng vội vàng dừng bước, ngửa mặt về sau, chỉ thấy một hòa thượng kháu khỉnh bụ bẫm từ góc đường nhảy ra, trong tay cầm một thanh trường đao, chém một phát về phía đầu hắn.

Hòa thượng kia chẳng phải ai xa lạ, chính là một trong ba cao thủ nòng cốt của bang Thánh Long – Hồ Khiếu Sơn Hà!

Vương Viễn thấy thế, ánh mắt siết chặt, không đợi trường đao kia rơi xuống đã gạt tay trái sang phải.

“Ầm” một tiếng, tay đập lên thân đao.

Trường đao bị đập nghiêng sang bên cạnh, sát qua bả vai Vương Viễn rồi chém xuống mặt đất, dư thế của nó vẫn chưa ngừng, khiến tảng đá xanh dưới mặt đất nứt ra, thân đao cắm thẳng đến chuôi.

Vương Viễn nhướng mày, trong lòng hơi kinh hãi.

Tuy Thiếu Lâm có bảy mươi hai tuyệt kỹ, dùng được cả mười tám món binh khí, nhưng bình thường chỉ có hai hệ thống là côn tăng và quyền tăng.

Hòa thượng trước mặt này rõ ràng mặc quần áo Thiếu Lâm mà trong tay lại cầm một thanh đại đao khá quái dị, hơn nữa đao pháp của người này nặng nề trầm ổn, dĩ nhiên lực tay cũng cực cao.

"Ồ? Lực tay thật mạnh!"

Hổ Khiếu Sơn Hà thấy một đao của mình lại bị một chưởng của Vương Viễn đập lệch, cũng không khỏi sững sờ.

Đao vừa rồi gọi là [Từ Bi Vi Hoài], là một chiêu trong “Từ Bi Đao Pháp” - võ học trung cấp của Thiếu Lâm tự.

Võ học của Thiếu Lâm tự từ trước đến nay đại khai đại hợp, “Từ Bi Đao Pháp” này cũng có uy lực rất mạnh, thế lớn lực trầm, nhưng hòa thượng trước mặt này chỉ mới tùy ý vung một chưởng thôi đã đánh trật đường đao.

Lực tay mạnh như vậy đúng là hiếm thấy!

Sau khi ngạc nhiên xong, thân thủ của Hổ Khiếu Sơn Hà lại không hề yếu đi, một đao thất bại, gã lắc chuôi đao, thân đao cắm trên tảng đá xanh lệch ra, nửa khối đá bị trường đao hất lên bay về phía Vương Viễn, đồng thời đao theo sát phía sau, chém nghiêng về hướng xương sườn hắn.

"Hừ hừ!"

Vương Viễn cười nhạt, không tính né tránh mà vung tay phải ra bóp lại, nhất thời bóp vỡ nát tảng đá xanh kia, ngay sau đó lại nhấc chân lên, đá một cước thẳng trước ngực Hổ Khiếu Sơn Hà.

Hổ Khiếu Sơn Hà thấy Vương Viễn đập một cước tới thì thầm giật mình, cuống quýt thu đao lại, ngăn chặn trước mặt.

"Bịch!"

Một tiếng trầm đục vang lên.

Vương Viễn đạp lên thân đao. Hổ Khiếu Sơn Hà chợt cảm thấy một sức mạnh khổng lồ từ trên thân đao truyền đến, gan bàn tay gã tê rần, suýt chút nữa thì không cầm nổi, cả người không tự chủ được lùi về sau mấy bước, mãi đến khi đụng vào tường mới đứng vững được người. Gã nhìn trường đao trong tay thì phát hiện nó đã bị đạp cong.

"Trời ơi đao của ta!"

Hổ Khiếu Sơn Hà rơi lệ đầy mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận