Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1357: Lý Thu Thủy khiêu khích

Ngày thứ tư online, Hư Trúc cuối cùng cũng không khóc nữa, trái lại lại u buồn dựa vào tường, mặt mày hồng hào khí sắc cũng không tồi, trông vô cùng kỳ quái giống như là đang “động dục” vậy.

“Hắn lại làm sao vậy?” Vương Viễn hỏi Thiên Sơn Đồng Lão.

Thiên Sơn Đồng Lão còn chưa trả lời, Điều Tử và Phi Vân Đạp Tuyết online sớm hơn Vương Viễn đã nói: “Vừa ngủ với một vị cô nương, trưởng thành hơn rồi.”

“Má nó!!”

Vương Viễn đột nhiên có hơi hâm mộ Hư Trúc - ăn thịt uống rượu ngủ với con gái nhà người ta, còn có tuyệt đỉnh cao thủ đích thân truyền thụ võ công, đời người cũng chỉ cần như vậy mà thôi. Nhớ tới vài ngày trước hắn vẫn là một tên ngốc, bây giờ mới được bao lâu chứ, giống như đang mở hack vậy, Thiếu Lâm tự đúng là hạn chế sự phát triển của Hư Trúc.

Liếc nhìn tiến độ của nhiệm vụ, công lực của Thiên Sơn Đồng Lão đã khôi phục được một nửa, tiếp tục đợi thêm mấy ngày, nhiệm vụ sẽ hoàn thành một cách nhẹ nhàng.

Giống với ngày thường, Hư Trúc, Điều Tử và Phi Vân Đạp Tuyết tiếp tục luyện công, Vương Viễn ngồi ở trước cửa mở thanh Bạn Bè quấy rầy Bôi Mạc Đình và Mario.

Cho đến buổi chiều, tất cả mọi người trong thanh Bạn Bè của Vương Viễn đều bị hắn quấy rầy, thậm chí còn có mấy người cho hắn vào sổ đen. Đúng lúc này, Thiên Sơn Đồng Lão đang nhắm mắt điều tức đột nhiên mở mắt, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Không ổn rồi, con tiện nhân dơ dáy kia đã trở lại!”

“???”

Vương Viễn nói: “Thật hay giả vậy, sao ngươi biết?”

“Hừ! Cái mùi dơ dáy của ả tiện nhân đó ta có thể ngửi thấy từ xa!” Thiên Sơn Đồng Lão ra vẻ.

“Bớt nói nhảm đi!” Vương Viễn không tin, mùi hương trên người Lý Thu Thủy rất nhạt, hơn nữa cũng không bị hôi nách, làm gì có mùi kinh khủng như vậy.

“Cái đó gọi là cảm giác ngươi hiểu không?” Thiên Sơn Đồng Lão nói: “Chờ các ngươi tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên là sẽ hiểu được!”

“A? Chẳng lẽ Lão Lão ngươi là cao thủ Tiên Thiên?” Điều Tử kinh ngạc nói.

Quả thật là mọi người không hề nghĩ tới chuyện này.

Vốn tưởng rằng Thiên Sơn Đồng Lão chỉ là một vị cao thủ tuyệt đỉnh bình thường, không thể ngờ được bà ta đã đạt cảnh giới Tiên Thiên.

“Có gì đáng ngạc nhiên chứ!” Thiên Sơn Đồng Lão nói: “Ả tiện nhân dơ dáy kia và sư đệ của ta cũng là cao thủ Tiên Thiên! Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công của ta còn là một bộ võ công thượng thừa có thể chuyển thế trùng tu, nếu không các ngươi cho rằng vì sao ả tiện nhân dơ dáy kia có thể đuổi giết ta liên tục? Vì sao ta có thể cảm giác được con ả đó?”

“Khó trách!” Vương Viễn bừng tỉnh.

Khó trách võ công của Lý Thu Thủy lại cao thâm khó dò đến vậy, chưởng lực không chỉ cực xa, còn có thể rẽ ngang đánh người – quái dị đến cực điểm. Càng đáng sợ chính là Lý Thu Thủy còn có thể sử dụng Nhiếp Hồn thuật khống chế lòng người, hóa ra mấy lão yêu quái phái Tiêu Dao này đều là cao thủ cấp bậc Tiên Thiên.

Như vậy cuối cùng cũng có thể giải thích được lý do vì sao công pháp mà Tống Dương học luôn cao hơn những người chơi bình thường một bậc, người của phái Tiêu Dao cũng trẻ mãi không già, hóa ra bản chất của phái Tiêu Dao chính là một môn phái tu tiên.

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng ba lão yêu quái của phái Tiêu Dao đều là cao thủ Tiên Thiên, nhưng cấp bậc tu vi cũng mới chỉ là cao thủ tuyệt đỉnh mà thôi. Có thể thấy được cao thủ tuyệt đỉnh Hậu Thiên trong trò chơi biến thái đến mức nào, còn chưa tới cảnh giới Tiên Thiên mà thực lực đã không hề kém cạnh NPC cao thủ Tiên Thiên.

Thiên Sơn Đồng Lão nói tiếp: “Mấy người các ngươi mau đi chuẩn bị đi! Rất nhanh thôi ả tiện nhân dơ dáy đó sẽ tìm đến đây.”

Nói tới đây, Thiên Sơn Đồng Lão lại hỏi Hư Trúc: “Tiểu hòa thượng, ngươi có muốn nhìn thấy vị cô nương kia không?”

“Có có có!” Hư Trúc gật đầu liên tục, tên này cũng là một tên rác rưởi dại gái.

“Ba người bọn họ sẽ ngăn cản sư thúc của ngươi, ngươi phụ trách bảo vệ ta dời đi! Nếu ta chết thì cả đời này ngươi cũng không nhìn thấy người mà ngươi muốn gặp đâu!” Đồng Lão uy hiếp.

“Vâng vâng vâng...” Hư Trúc vội vàng cúi đầu trước thế lực tà ác.

“Ha ha ha ha!”

Đúng lúc này, đột nhiên bên tai mọi người vang lên một giọng nói vô cùng thê lương: “Sư tỷ, mau ra đây đi, ta biết ngươi ở đâu rồi!”

“Má nó, đến nhanh vậy hả?!!”

Đám Vương Viễn hoảng sợ không thôi, bọn họ vội vàng dọn sẵn tư thế.

“Đừng vận nội lực!” Thiên Sơn Đồng Lão thấy thế bèn vội vàng nhẹ giọng nói: “Đó là Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp của ả tiện nhân kia, tuy rằng cô ta biết chúng ta ở hoàng cung Tây Hạ nhưng cũng không biết cụ thể chúng ta ở đâu, tìm tới tìm lui cũng mất một khoảng thời gian. Chỉ cần các ngươi không để ý tới cô ta, cô ta cũng sẽ không xác định được vị trí của chúng ta.”

Vương Viễn: “...”

Giao tiếp với mấy người tu tiên này thì lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý – không biết mấy kẻ này lại lôi ra mấy bộ công pháp kỳ quái gì để đối phó ngươi ấy chứ.

Mọi người nín thở ngưng thần, không nói một lời, giọng nói của Lý Thu Thủy lại vang lên: “Sư tỷ, sao ngươi không nói lời nào? Tỷ muội chúng ta tình thâm, nếu ngươi đã đến hoàng cung Tây Hạ rồi, sao lại không chịu gặp muội muội chứ? Quá khách sáo rồi đó, ha ha! Có phải vì bản thân chỉ là một con lùn nên không dám gặp người khác?”

“Ta...”

Vạch trần người ta không vạch chỗ yếu, huống chi Thiên Sơn Đồng Lão trở nên lùn tịt vẫn là do Lý Thu Thủy làm, lúc này Lý Thu Thủy chuyên nhằm vào chỗ đau của Thiên Sơn Đồng Lão. Cho dù Thiên Sơn Đồng Lão biết cô ta có âm mưu quỷ kế, cũng suýt chút nữa không nhịn được mà cãi lại, may là Vương Viễn tay mắt lanh lẹ, một tay ôm Thiên Sơn Đồng Lão vào trong lòng, một tay che kín miệng bà ta lại: “Không muốn sống nữa à! Ngươi lên tiếng không phải chúng ta sẽ bại lộ sao!”

“Hừ! Ả tiện nhân này!” Đồng Lão tức muốn hộc máu nói: “Đồ xấu xí thì có mặt mũi gì nói ta lùn chứ!”

“Hai ngươi tám lạng nửa cân! Đều chả ra làm sao!” Miệng nhỏ của Vương Viễn lau mật.

“Con mẹ nó, ta liều mạng với ngươi!” Thiên Sơn Đồng Lão giãy giụa khua tay muốn bóp cổ Vương Viễn, chẳng qua tay ngắn chân ngắn, Vương Viễn nắm lấy hai tay của bà ta duỗi về phía trước, cho dù tứ chi của bà ta lắc lư thế nào cũng không với được tới cổ của Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận