Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 496: Bản chất nhiệm vụ và thái độ của hệ thống

"???"

Vương Viễn vừa dứt lời, trên đầu Điều Tử nhảy lên một chuỗi dấu chấm hỏi.

Điều Tử muốn hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời cũng không muốn làm mích lòng Vương Viễn, nếu có biện pháp vẹn toàn cả đôi bên thì quả thực không gì tốt hơn.

"Khì khì!"

Vương Viễn cười bảo: "Ta dịch dung thành Kiều Phong rồi để ngươi bắt đi thì sao?" Nói rồi Vương Viễn mở thuật dịch dung ra, biến thành dáng vẻ của Kiều Phong.

Tội ăn cắp không đáng chết, nhưng ăn cắp quan ngân khẳng định phải xử phạt nặng. Kiều Phong là NPC, sau khi bị khép tội, ở trước mặt quan phủ và nha dịch chỉ là người bình thường thôi, nếu như y bị bắt vào đánh một trận, hơn phân nửa là mất mạng luôn, không biết đến ngày tháng năm nào mới được đổi mới.

Một đời anh hùng hào kiệt chết kiểu vậy thật không vinh quang chút nào! Vả lại NPC sau khi đổi mới căn bản tương đương với thiết lập lại hệ thống, độ thiết cảm với Kiều Phong mà Vương Viễn vất vả lắm mới kiếm đầy được, giờ đổi mới hai bên chỉ còn là người xa lạ, may mắn sao.

Vương Viễn lại khác, hắn là người chơi, cho dù bị đánh chết tươi cũng có thể sống lại bất cứ lúc nào, phỏng chừng không có tổn thất gì, Kiều Phong cao hứng lên lại dạy cho hai ba chiêu thức, há không tốt?

"Thú vị đấy!"

Điều Tử thấy Vương Viễn biến thành bộ dáng của Kiều Phong xong thì sửng sốt, sau đó mỉm cười, lôi một sợi xích ra treo trên cổ hắn.

[Khóa Vô Tình], đạo cụ dành riêng cho Lục Phiến Môn, một khi thẩm tra ra ngươi dám phạm pháp làm loạn kỷ cương, tròng lên xong ai có nói gì cũng vô dụng.

"Không được..."

Sau khi đeo Khóa Vô Tình lên cổ Vương Viễn, Điều Tử lắc đầu nói: "Hệ thống có chức năng phân biệt tự động, trên người ngươi không có hình thái nhiệm vụ nên không phải mục tiêu nhiệm vụ… cho dù ngươi có biến thành Kiều Phong cũng vô dụng."

"Đậu mòe! Vô lại như vậy hả?" Vương Viễn câm nín, không ngờ thuật dịch dung của mình đâu đâu cũng thuận buồm xuôi gió lại có thời điểm sai lầm.

"Nói thừa!" Điều Tử bảo: "Đừng nói là Lục Phiến Môn, ngay cả những NPC phổ thông khác cũng phân biệt ra được trên người ngươi có nhiệm vụ hay không, nếu không chẳng phải sẽ loạn hết cả lên à?"

"Ngươi nói đúng lắm!" Vương Viễn gật đầu.

Xét cho cùng thuật dịch dung chỉ là thủ thuật che mắt, có thể thay đổi ngoại hình và danh tính nhưng không thay đổi được bản chất của người chơi. Nếu không chẳng phải có thể lừa gạt được hệ thống à? Những người khác hoàn thành nhiệm vụ, Vương Viễn biến thành dáng vẻ của họ rồi đi nhận phần thưởng, vậy cũng biến thái quá rồi.

Từ đây suy ra, Vương Viễn cũng không có khả năng biến thành mục tiêu nhiệm vụ.

"Thuật dịch dung không dùng được, chuyện này khó đây…" Vương Viễn cau mày. Hệ thống quả nhiên không dễ lừa, bàng môn tà đạo của mình chẳng có chút tác dụng gì trước mặt nó cả.

"Không sao!"

Điều Tử khoát tay nói: "Ý tốt của Ngưu ca ta xin nhận! Chỉ tiếc cho mấy tên thuộc hạ kia, vất vả lắm ta mới kiếm được độ thiện cảm, giờ rơi xuống vách núi sợ rằng không sống nổi nữa."

Nha dịch tùy tùng cũng cần tăng độ thiện cảm, thiện cảm càng cao, độ hoàn thành mệnh lệnh càng lớn, tùy tùng tử vong rồi sẽ đổi mới, độ thiện cảm cũng về không.

"?"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Vương Viễn nghe Điểu Tử nói vậy thì khẽ đảo mắt: "Lục Phiến Môn khi làm nhiệm vụ nếu gặp phải mục tiêu chống cự mãnh liệt thì có thể giết chết không?"

"Trên lý thuyết thì có thể!" Điều Tử nói: "Dùng vũ lực chống đối pháp luật hiển nhiên là tự tìm đường chết! Quốc pháp như sơn, không thể nhân nhượng!"

"Rơi xuống vách núi có bị phán định là bỏ mạng rồi không?" Vương Viễn lại hỏi.

"Tùy người!" Điều Tử nói: "Nếu phúc phận cao, có khi gặp được ông cố nội ấy chứ."

"Yên tâm!" Vương Viễn cười bảo: "Lão Kiều Phong xui xẻo thôi rồi, phúc phận có lẽ còn chẳng bằng ta."

"Rốt cuộc ngươi định làm gì?" Điều Tử kỳ quái hỏi.

Lúc này, Vương Viễn đi đến trước mặt Kiều Phong, kéo gông gỗ trên người y ra, sau đó ghé bên tai rủ rỉ rù rỉ mấy câu.

"Làm phiền huynh đệ rồi!"

Kiều Phong tiện tay móc ra một thứ đen như mực nhét vào tay Vương Viễn, chắp tay với hắn xong thì tóm lấy A Châu bên cạnh tung người nhảy xuống vách núi.

"??? Tình huống gì thế này?"

Điều Tử thấy Vương Viễn thủ thỉ mấy câu đã lừa Kiều Phong nhảy xuống núi thì tròng mắt đều sắp rớt ra.

"Ngươi nhìn xem nhiệm vụ có thay đổi gì không?" Vương Viễn cười hì hì nhắc nhở.

"Nhiệm vụ?" Điều Tử nghe vậy, vội vàng mở cột nhiệm vụ ra, chỉ thấy nhiệm vụ lùng bắt đã thay đổi.

Nhiệm vụ ban đầu vốn là bắt Kiều Phong, hiện tại biến thành tên trộm Kiều Phong sợ tội nhảy xuống núi, hạn trong vòng ba ngày bù lại ba trăm lượng quan ngân.

"Vậy cũng được hả?"

Điều Tử trợn mắt há hốc mồm, hắn làm bổ khoái lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên đụng phải tình huống này.

"Giang hồ có quy củ của giang hồ mà..." Vương Viễn cười cười.

Ngay từ đầu hắn đã rất rõ ràng, nhiệm vụ bắt Kiều Phong của Điều Tử không phải thứ quan trọng nhất mà là thái độ của Kiều Phong với quan phủ.

Dù sao ăn cắp ăn trộm không phải tội lớn, không đến mức cần điều động nhiều binh lực truy sát nghìn dặm như vậy.

Quan phủ tức giận vì Kiều Phong xem thường vương pháp, không chừa lại mặt mũi cho bọn họ. Hiện tại Kiều Phong bị đuổi giết đến độ sợ tội mà nhảy xuống núi, quan phủ không nhất định phải dồn y vào chỗ chết.

Kẻ trộm sợ tội nhảy núi đã đạt đến nhu cầu của nhiệm vụ, giờ chỉ cần bù lại tổn thất, phủ Khai Phong có thể được cả danh và lợi.

Thử nghĩ mà xem, bang chủ tiền nhiệm của Cái Bang đắc tội quan phủ, bị quan sai dồn đến phải nhảy núi… phủ doãn Khai Phong cũng có mặt mũi, người trong giang hồ sẽ càng kính sợ bọn họ hơn, Kiều Phong đã lâm vào kết cục này rồi, nào còn ai dám coi thường quan phủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận