Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 574: Nhiệm vụ hộ tống

“Nếu ngươi nói cho ta biết, vậy ta sẽ cho ngươi cơ hội hộ tống ta đến Lạc Dương!”

Thấy Vương Viễn định chuồn, người phụ nữ đó vội vàng sửa lời.

“Đụ má!”

Vương Viễn đến cạn lời, mình đã đủ vô sỉ rồi, nhưng không ngờ còn có người không cần mặt mũi hơn mình. Đây mẹ nó cũng gọi là phần thưởng sao? Ta ban thưởng cho ngươi xách giày cho ta, ngươi có làm không…

Thế nhưng, tuy nói như vậy, nhưng Vương Viễn vẫn dừng bước chân.

Bởi vì đúng lúc này, hắn nhận được tin của hệ thống.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã khởi động nhiệm vụ cốt truyện ẩn “Tiếu Ngạo Giang Hồ”, cấp bậc nhiệm vụ “chưa biết”, có nhận hay không!]

“Tiếu Ngạo Giang Hồ?”

Nhìn thấy tên của nhiệm vụ này, Vương Viễn thấy khá quen thuộc với nó. Đây không phải là quyển sách rác rưởi mà Lưu Chính Phong đã đưa cho mình lúc trước hay sao! Bây giờ vẫn còn vứt ở trong túi đây, lẽ nòa thứ đó chính là vật phẩm cần thiết của nhiệm vụ này?

Với suy nghĩ phàm là vật có chỗ hữu dụng thì nên tận dụng triệt để, Vương Viễn bất đắc dĩ đáp: “Tại hạ là Thiếu Lâm Ngưu Đại Xuân!”

Dưới loại tình huống bình thường này, tám mươi phần trăm hắn gặp được NPC đều sẽ nói một câu rằng mình là đồ đệ của phương trượng Huyền Từ. Với danh tiếng bên ngoài của lão hòa thượng Huyền Từ, phần lớn NPC đều sẽ nể mặt, nhưng người trước mắt này là loại NPC tà phái như Nhật Nguyệt Thần Giáo, tám phần sẽ không coi Huyền Từ ra gì. Hơn nữa từ xưa đến nay, chính tà không cùng tồn tại, chỉ sợ nói ra tên của lão còn chết thảm hơn.

“Ngưu Đại Xuân? Trò giỏi của Huyền Từ phương trượng sao?”

Nhưng ai mà ngờ được, Vương Viễn còn chưa khai báo thân phận thì người phụ nữ trong xe ngựa đã nói ra.

“Không ngờ ta lại nổi tiếng như vậy…” Vương Viễn vô cùng cảm khái, NPC nhận ra người chơi, trong hầu hết các trường hợp không là có ơn thì chính là có thù. Danh vọng của người chơi chính là cái rắm trong mắt NPC.

Ai mẹ nó biết ngươi là ai! Nhưng bà lão này lại từng nghe nói đến tên tuổi của Vương Viễn, quả thực khiến hắn có chút kinh ngạc.

“Hừ! Trưởng lão Khúc Dương của chúng ta đã chết trong tay ngươi, ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra!” Người trong xe ngựa lạnh lùng đáp.

“Ngươi nhận lầm rồi! Ta không phải tên Ngưu Đại Xuân đó!!”

Vương Viễn giật nảy cả mình, vội vàng phủ nhận.

“Phải cũng không sao!” Người phụ nữ nói: “Ta đi một mạch từ Hắc Mộc Nhai đến Lạc Dương, lại bị một con dị thú giết hết sạch hộ vệ. Ta thấy thực lực của ngươi có chút khá, nếu bọn họ đều đã chết, vậy để ngươi hộ tống ta về Lạc Dương đi. Chuyện của Khúc trưởng lão đúng là số trời khó tránh, ta đây có thể bỏ qua chuyện cũ!”

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận nhiệm vụ cốt truyện ẩn “Tiếu Ngạo Giang Hồ”.]

[Tiếu Ngạo Giang Hồ]

Cấp bậc nhiệm vụ: Chưa biết.

Nội dung nhiệm vụ: Hộ tống xe ngựa của “Bà Bà” đến ngõ Lục Trúc, thành Lạc Dương.

Phần thưởng nhiệm vụ: Chưa rõ.

Bối cảnh nhiệm vụ: Xe ngựa của Bà Bà gặp phải thú dữ tấn công, hộ vệ đều bị giết sạch, mời đưa người đến ngõ Lục Trúc, thành Lạc Dương.

“Đây thì tính là Tiếu Ngạo Giang Hồ cái mẹ gì!”

Vương Viễn ngơ ngẩn… không phải chỉ là một nhiệm vụ hộ tống thôi sao? Chẳng có chút liên quan gì đến Tiếu Ngạo Giang Hồ hết, tiếu cái gì, ngạo giang hồ cái gì, vô nghĩa gì đâu?

Vương Viễn hoàn toàn không hiểu hệ thống quanh co làm gì, nhưng nếu đã nhận nhiệm vụ thì phải làm. Hắn dắt xe ngựa, rồi đi vào thành Lạc Dương một cách bất đắc dĩ.

“Nói chuyện đi, ngươi tên là gì?”

Vương Viễn tò mò hỏi.

Hộ tống NPC mà ngay cả NPC tên gì cũng không biết, thế này cũng quá thất bại.

“Tất cả những người biết tên ta đều đã chết!” Người phụ nữ lạnh lùng đáp.

“Chém gió!” Vương Viễn khinh thường: “Lẽ nào cha ngươi, mẹ ngươi không biết tên ngươi sao?”

“…”

Người phụ nữ im lặng một chút rồi đáp: “Mẹ ta đã chết khi ta còn rất nhỏ, cha ta cũng không rõ sống chết từ khi ta còn rất nhỏ…”

“Ặc…” Vương Viễn giật mình, vội vàng nói: “Vậy bỏ đi, ta cũng không có hứng thú biết ngươi tên là gì!”

Nói đùa, người phụ nữ này xui xẻo như vậy, ngay cả cha mẹ ruột mà cũng khắc, huống chi là người khác.

“Hòa thượng ngươi thật thú vị! Từ trước đến nay, chưa từng có người nào dám vô lễ với ta như vậy!”

Người phụ nữ nghe được lời hắn nói, giọng điệu đã dịu đi rất nhiều, thản nhiên đáp: “Ngươi có thể gọi ta là Bà Bà!”

“Bà Bà?” Vương Viễn oán giận bảo: “Sao ta cứ cảm thấy ngươi giống một cô vợ nhỏ bị bắt nạt thế nhỉ?”

“Vậy gọi là bà nội thì sao?” Người phụ nữ cười.

“Bỏ đi, vẫn nên là bà bà đi!” Vương Viễn phất tay, vai vế có đi xuống nữa cũng không thành vấn đề.

“Ha ha!”

Lúc này, trong xe ngựa đột nhiên phát ra tiếng cười như chuông bạc.

“Ế?” Vương Viễn nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: “Hóa ra ngươi cười lên lại dễ nghe như vậy?”

“Không phải việc của ngươi!” Người phụ nữ vội vàng đè giọng nói: “Còn phí lời nữa thì ta sẽ làm thịt ngươi!”

“…”

Tuy Bà Bà này nói chuyện cực kỳ hung ác, cứ hở một tí là muốn lột da hắn nhét cho chó ăn, và băm thây hắn thành nghìn mảnh. Nhưng ngược lại cũng thích lải nhải than phiền, hai người một đường có nói có cười, ngược lại cũng không quạnh quẽ. Sau một giờ, Vương Viễn cuối cùng cũng dẫn xe ngựa của Bà Bà đến tới Lạc Dương thuận lợi.

Rất hiếm khi nhiệm vụ chuyển hàng được làm một cách yên lặng như vậy.

Ngõ Lục Trúc nằm ở phía đông thành Lạc Dương, là một con ngõ chật hẹp.

Ở cuối ngõ nhỏ là môt bụi trúc xanh thật lớn đung đưa trước gió, tao nhã và tự nhiên. Bên trong đó có năm gian nhà nhỏ, bên trái hai gian, bên phải ba gian, đều được làm từ cây trúc to. Trong phòng có vài bộ bàn ghế, không có một thứ gì không được làm từ trúc. Trên trường treo một bức trúc chữ, thế bút tung hoành, nét bút sảng khoái, nhìn vô cùng có ý nghĩa, trên bàn đặt một chiếc đàn ngọc và một ống sáo. Trong ngõ nhỏ tươi mát và yên lặng, như thể hai thế giới với thành Lạc Dương ngoài kia.

“Xuống xe đi!”

Tới bên trong ngõ Lục Trúc, Vương Viễn dừng bước chân, rồi hét vào trong xe ngựa.

“Không vội! Sẽ có người tới đón ta!”

“Cô cô, người đã tới rồi!”

Bà Bà vừa dứt lời, Vương Viễn chỉ nghe được một giọng nói vang lên bên tai. Hắn nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo dài màu xanh bước ra từ trong phòng trúc, đi đến bên cạnh xe ngựa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận