Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1318: Sở thích của Huyền Minh Nhị Lão

Việc giết hai cao thủ cộng lại có thực lực tuyệt đỉnh một cách lặng im không một tiếng động, cho dù là loại cao thủ thần cấp ở cấp bậc như Đông Phương Bất Bại đích thân tới đây, cũng chưa chắc đã có thể làm tốt được.

“Hai người bọn họ cộng lại có thực lực quá cao! Ngươi và ta chắc chắn không phải là đối thủ!” Vương Viễn nói tiếp: “Phải nghĩ cách, tách hai người bọn họ ra rồi giết chết mới được!"

"Cái này không dễ làm đâu!” Phạm Dao nói: “Hai huynh đệ này từ trước đến nay ăn ở đều làm chung, làm sao mà tách bọn họ ra được đây?”

“Chà…” Vương Viễn sờ cằm suy nghĩ rồi bảo: “Hai người bọn họ có sở thích gì không?”

“Sở thích?”

Phạm Dao nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Lão già Hạc Bút Ông đó ngày thường đều uống vài chén… hay là mời lão ra ngoài uống rượu đi?”

“Không ổn cho lắm!”

Vương Viễn phất tay, nói: “Uống rượu càng đông người càng náo nhiệt, làm sao ngươi tìm được lý do không dẫn Lộc Trượng Khách đi cùng đây? Lộc Trượng Khách có sở thích gì không?”

“Người này không có sở thích gì, cũng chỉ thích mỗi phụ nữ gì đó!” Phạm Dao khinh bỉ: “Tuổi tác đã lớn thế rồi, mà con mẹ thật dồi dào tinh lực.”

“Ấy? Cái này hay đấy!” Vương Viễn đột nhiên vui vẻ: “Chuyện này, lão cũng không thể mang cả Hạc Bút Ông tới vây xem được.”

Phạm Dao: “Chuyện này cũng chưa chắc… lỡ như lão…”

“Ngậm cái miệng của ngươi lại! Đây là sách gì, trong lòng ngươi chưa rõ sao?” Vương Viễn trừng mắt nhìn Phạm Dao.

“Ặc…”

Lời nói của Phạm Dao trực tiếp bị kìm nén lại.

Vương Viễn nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể làm như vậy…”

“Ý kiến này không tệ!” Phạm Dao nói: “Nhưng chúng ta đi đâu tìm đàn bà bây giờ?”

“Ha ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha, lấy một chiếc mặt nạ ra với vẻ đắc ý, rồi viết ba chữ “Mộ Dung Song” lên phía trên, sau đó úp lên mặt mình. Ngay sau đó, cả người Vương Viễn vặn vẹo, dưới vẻ chết lặng của Phạm Dao, hắn từ một hòa thượng đầu trọc biến thành một người đẹp trước lồi sau vểnh, lại thêm chân dài.

“Cái này… cái này…” Phạm Dao chỉ vào Vương Viễn trong sự kinh ngạc và nói: “Ngươi muốn quyến rũ Lộc Trượng Khách sao?”

“Sao thế, ta không đẹp sao?” Hai tay của Vương Viễn nâng ngực, hỏi ngược lại với giọng nói như âm thanh tự nhiên.

“Rốt cuộc ngươi là nam hay nữ?” Thấy giọng nói của Vương Viễn biến thành phụ nữ, da đầu của Phạm Dao tê rần, khi còn trẻ tiểu tử này chắc hẳn trêu hoa ghẹo nguyệt không ít, lúc này nhìn thấy một người đàn ông cao lớn biến thành một người đẹp, lại nghĩ đến những chuyện mà mình đã làm trước đây đó, trong dạ dày co thắt một hồi.

“Có quan trọng như vậy không?” Vương Viễn cười: “Ngươi nói xem, ta có đẹp hay không hả?”

“Ừa, rất xinh đẹp!” Phạm Dao quệt mồ hôi, nói: “Ngươi đi xử Lộc Trượng Khách thì ta không có ý kiến, nhưng ta không xử nổi Hạc Bút Ông đâu!”

“Không sao!” Vương Viễn lôi từ trong lòng ra một lọ sứ, đổ một ít thuốc bột màu vàng ra rồi dùng giấy bọc kỹ lại, đưa cho Phạm Dao, nói: “Thứ này gặp máu sẽ có hiệu quả, hơn nữa còn không có giải dược, ngươi cũng dùng cẩn thận một chút.”

“Cái này…” Phạm Dao nhận gói giấy, có hơi chán nản và rầu rĩ.

Lão dám rạch mười bảy, mười tám đường đao lên mặt mình để làm nội ứng, cũng đủ thấy đây tuyệt đối là một người tàn nhẫn, ngày thường vì che giấu thân phận, có khả năng còn giết không ít huynh đệ trong Ma giáo, một lưỡi dao lòng dạ độc ác như vậy tự nhận mình có thủ đoạn ác độc không người nào có thể bì kịp, nhưng lúc này không biết tại sao, khi nhìn thấy Vương Viễn, Phạm Dao cứ cảm thấy mình đã già rồi.

Kỹ thuật không bằng người, là lớp người sinh sau tài giỏi.

Vào canh hai, sắc trời tối đen đã tiến vào đêm khuya, Nhữ Dương Vương phủ cũng từ từ yên tĩnh hẳn.

“Cốc cốc cốc!”

Lộc Trượng Khách và Hạc Bút Ông vừa định ngủ, lại nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

“Ai đó?”

Hạc Bút Ông đáp một tiếng với vẻ mặt khó chịu, đẩy cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy bên ngoài có một cô gái xinh đẹp đứng đó, chính là Mộ Dung Song mà Vương Viễn đã dịch dung thành.

“Ặc, ngươi là ai… có chuyện gì?”

Hạc Bút Ông sững sờ khi trông thấy Vương Viễn, lão ta hỏi với giọng ồm ồm, trong giọng nói mang theo vẻ bất mãn.

“Ta là thị nữ của Nhữ Dương Vương phủ, có chuyện xin Lộc tiên sinh chỉ bảo…” Vương Viễn nhẹ giọng đáp.

Đêm hôm khuya khoắt tới xin chỉ bảo, chỉ cần không ngốc cũng biết là có ý gì, dù sao cũng không phải là đang tấu hài ứng biến.

Hạc Bút Ông lại khiển trách một cách ngu ngốc: “Muộn như vậy còn tới chỉ giáo cái gì mà chỉ giáo, ngày mai nói sau…”

“Mụ nội ngươi…” Vương Viễn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn tên đần độn này, chỉ hận không thể vả một phát cho lão ta chết ngay.

Ngay khi hắn không biết nên tiếp tục dây dưa thế nào, thì trong phòng lại truyền tới tiếng của Lộc Trượng Khách: “Sư đệ, có chuyện gì thế?”

“Không có gì?” Hạc Bút Ông quay đầu đáp: “Có người tìm ngươi, ta kêu cô ta ngày mai tới rồi…”

“Hở, nửa đêm tới tìm ta làm gì, kêu hắn cút đi!” Lộc Trượng Khách cực kỳ không khách sáo.

“Đúng đó! Thị nữ của Nhữ Dương Vương phủ cũng thật không hiểu chuyện!” Hạc Bút Ông lầu bầu với Vương Viễn: “Nghe thấy chưa, sư huynh ta không gặp ngươi đâu!”

“Thị nữ? Đợi chút đã!” Nghe thấy hai chữ thị nữ, Lộc Trượng Khách “soạt” một cái đã xuất hiện ở cửa, nhìn chằm chằm vào dáng người của Vương Viễn, hỏi: “Ngươi tìm ta?”

“Vâng!” Vương Viễn giả bộ ngại ngùng, cúi đầu, đỏ mặt vâng một tiếng.

“Đù!”

Phạm Dao trốn ở chỗ tối quan sát, suýt chút nữa thì phun hết cơm tối ra, con mẹ nó, hòa thượng này có thể tởm hơn được nữa không?

“Mau mau mau! Mau vào đi!” Lộc Trượng Khách háo sắc đến mức tinh trùng thượng não, nhìn thấy “vị khách e thẹn” như Vương Viễn đây, vội kéo tay hắn đi vào trong phòng một cách kích động.

“Sư… sư huynh…” Hạc Bút Ông định theo vào trong.

“Cạch!”

Cửa phòng bị Lộc Trượng Khách đóng lại, Hạc Bút Ông bị nhốt ở bên ngoài cửa với vẻ mặt mờ mịt.

Lão ta vừa gõ cửa, vừa nôn nóng bảo: “Cho ta vào với sư huynh ơi!”

Lúc này, chỉ nghe thấy Lộc Trượng Khách ở trong phòng kêu: “Ngươi ở ngoài của đợi đi, trời có sập cũng không thể vào!”

“Ta…” Hạc Bút Ông nghe thế, vẻ mặt lại bối rối.

Trong phòng, Lộc Trượng Khách đã ôm Vương Viễn đi đến bên giường, bắt đầu sờ lên gương mặt hắn.

Mắt thấy tay của lão ta càng ngày càng lần xuống dưới, trong lòng Vương Viễn cuống cả lên: “Mẹ nó, Phạm Dao đang làm cái khỉ gì vậy, sao còn chưa xuất hiện, sẽ không phải cố tình chơi ta đấy chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận