Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1462: Ta khinh thường ngươi đấy

Chỉ có đám người có nội công thâm hậu như Đoàn Diên Khánh, Đinh Xuân Thu, Trang Tụ Hiền mới không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Vương Viễn đã có sự thay đổi.

Vì sao Trang Tụ Hiền có thể đánh tới đánh lui với Đinh Xuân Thu? Hoàn toàn là bởi vì nội công thâm hậu! Hắn vì sao dám khiêu chiến với Huyền Từ? Cũng là ỷ vào nội công thâm hậu của bản thân.

Nhưng nội công tu vi mà Vương Viễn bày ra lúc này, thế nhưng còn mạnh hơn Trang Tụ Hiền ba phần.

Phải biết rằng Vương Viễn chỉ là đệ tử của Huyền Từ mà thôi, đệ tử có tu vi thế kia, vậy thì sư phụ khỏi phải nói rồi.

Vương Viễn nhìn bốn phía xung quanh một lượt, sau đó nói: “Đừng nói là Trang Tụ Hiền ngươi, cho dù là hai đời bang chủ trước của Cái Bang nhìn thấy sư phụ ta cũng phải gọi một tiếng đại ca, Trang Tụ Hiền ngươi là cái thá gì chứ? Cũng dám khiêu chiến sư phụ ta?”

“Trong chốn võ lâm cường giả vi tôn! Vì sao không thể khiêu chiến?” Trang Tụ Hiền nói.

“Cường giả vi tôn? Ngươi mà là cường giả ấy hả?” Vương Viễn nói với vẻ khinh thường: “Chỉ bằng võ công mèo cào của ngươi, còn không xứng để đại sư Huyền Từ ra tay. Ta là đệ tử của đại sư Huyền Từ, miễn cưỡng hạ mình so hai chiêu với ngươi vậy.”

Nội lực của Trang Tụ Hiền kết hợp cả chính cả tà, vô cùng quái dị, hàn độc lại càng đáng sợ hơn.

Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, tất nhiên hắn có thể ngăn cản được. Tuy võ công của Huyền Từ rất cao, nhưng hắn vẫn sợ lão sẽ xảy ra chuyện.

Ngày hôm nay thật sự không bình thường, tuy rằng Huyền Từ rất có thể sẽ mất mạng, nhưng Vương Viễn vẫn muốn dùng mọi cách để bảo vệ lão, không để lão phải ra tay đánh nhau với người khác.

Dù sao thầy trò với nhau bao lâu, ít nhiều cũng có tình cảm.

“Việc này...” Trang Tụ Hiền quay đầu lại nhìn Trần Hữu Lượng và Toàn Quan Thanh, lại quay đầu liếc nhìn Đinh Xuân Thu.

Mấy người liếc nhau, Đinh Xuân Thu nói: “Nếu Ngưu Đại Xuân đã muốn chết, đồ nhi ngươi cứ việc thành toàn cho hắn!”

“Được!”

Trang Tụ Hiền bước về phía trước một bước, đi tới trước mặt Vương Viễn, nói: “Xin được thỉnh giáo!”

“Chậm đã!”

Vương Viễn đột nhiên xua tay.

“Sao vậy? Sợ à?” Trang Tụ Hiền hỏi với vẻ khinh thường.

“Ha ha ha! Tên nhãi Thiếu Lâm tự sợ kìa! Đồ đệ của Tinh Túc lão tiên vừa ra tay, Thiếu Lâm tự ngay lập tức biến thành chó...” Đệ tử phái Tinh Túc lại bưng chiêng gõ trống.

Trang Tụ Hiền được tâng bốc đến mức khiến hắn cảm thấy có chút lâng lâng.

“Sợ? Ha ha!”

Vương Viễn nói: “Từ trước đến nay Thiếu Lâm và Cái Bang có mối quan hệ thân thiết với nhau, Uông bang chủ là huynh đệ của sư phụ ta, Tiêu bang chủ tiền nhiệm lại là huynh đệ của tiểu tăng, nếu ta và ngươi động thủ, cho dù ai thua ai thắng thì cũng đều ảnh hưởng tới hòa khí giữa hai bên.”

“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Trang Tụ Hiền hỏi.

“Như này đi!” Vương Viễn nói: “Thấy võ công của ngươi kém cỏi như vậy, tiểu tăng cũng không bắt nạt ngươi, tiểu tăng sẽ đứng ở đây để ngươi đánh một chưởng. Nếu ngươi có thể khiến tiểu tăng di chuyển nửa bước, như vậy coi như Thiếu Lâm tự thua, thế nào?”

Dứt lời, Vương Viễn vận nội lực, dẫm ra hai dấu chân, sau đó hắn chỉ về phía hai dấu chân, nói: “Quần hùng trong thiên hạ đều có thể làm chứng, nếu ta bước ra khỏi hai dấu chân này thì coi như ta thua!”

“Má nó! Hắn đang nói gì thế? Kiêu ngạo đến vậy hả?”

Vương Viễn vừa mới dứt lời, quần hùng trong thiên hạ đều đồng loạt ồ lên.

Cho dù là chúng tăng đã từng được chứng kiến chưởng lực của Vương Viễn ở Đại Hùng Bảo Điện cũng để lộ vẻ mặt nghi ngờ.

Mọi người thừa nhận tu vi của Vương Viễn rất cao! Người có tu vi như Cưu Ma Trí mà còn không làm gì được hắn.

Nhưng so chưởng và chịu một chưởng của đối thủ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau được chứ.

Tiền đề để so chưởng chính là tu vi nội lực, sau đó là sát thương, chỉ cần ngươi tu vi đủ cao thì hoàn toàn có thể triệt tiêu đòn tấn công của đối thủ.

Mà chịu một chưởng của đối thủ là như thế nào? Hoàn toàn không thể “lấy công làm thủ” mà phải dựa vào chân khí hộ thể và lực phòng ngự để chống đỡ đòn tấn công của đối thủ... Có thể tưởng tượng được sự chênh lệch ở trong đó.

Thứ mà Trang Tụ Hiền học trộm chính là tuyệt học Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm tự, lại có thêm hàn độc rồi chính tà dung hợp, nội công tu vi của hắn cao đến mức hoàn toàn nghiền áp cả cao thủ như Đinh Xuân Thu.

Cho dù nội lực tu vi còn kém hơn Vương Viễn một bậc, nhưng Vương Viễn chỉ đứng một chỗ dùng cơ thể của mình chống đỡ, sao có thể ngăn cản được một đòn toàn lực của cao thủ có tu vi cùng cấp bậc chứ?

Tên hòa thượng này cũng quá kiêu ngạo.

“Ngươi... Ngươi...”

Tuy rằng Trang Tụ Hiền chẳng ra làm sao, nhưng hắn vẫn có một chút tính tình, nghe thấy mấy lời nói coi khinh của Vương Viễn, hắn tức giận cực kỳ: “Ngươi xem thường ta đúng không?”

“A di đà phật! Ngươi nói không sai!” Vương Viễn nói: “Chỉ dựa vào hành động vừa rồi của ngươi, ta đúng là rất xem thường ngươi! Ngươi cũng không xứng để ta ra tay!”

“Ta...”

Trang Tụ Hiền cũng rất ngang ngược, vừa định nói ngươi không ra tay thì ta cũng không ra tay, Trần Hữu Lượng lại nói với vẻ âm trầm: “Nếu đại sư Ngộ Si đã cố tình làm vậy, bang chủ, ngươi cũng không cần thiết phải bực bội hắn làm gì, toàn lực ứng phó đi!”

“À... Được! Ta đã biết!”

Trần Hữu Lượng tới đây cũng không nói quá nhiều, nhưng Trang Tụ Hiền giống như vô cùng tôn kính Trần Hữu Lượng, nghe xong lời Trần Hữu Lượng nói, hắn lập tức trở nên nghiêm túc, khí tụ đan điền, chân khí bắt đầu vận hành một cách nhanh chóng.

Trong thoáng chốc, một luồng hàn khí khuếch tán ra khắp nơi.

Tuy rằng Vương Viễn đứng cách Trang Tụ Hiền hơn một trượng, nhưng cũng bị cơn gió lạnh này thổi đến mức run bần bật.

Nháy mắt, chân khí của Trang Tụ Hiền đã vận chuyển tới cực hạn, quần hùng đứng xung quanh bị gió lạnh đẩy ra xa mấy trượng, cùng lúc đó hai tay của hắn tỏa ra một luồng ánh sáng với hai màu xanh vàng đan chéo nhau.

“Tạm biệt!”

Trang Tụ Hiền hét lớn một tiếng, thả người nhảy vọt hơn một trượng, hắn nhảy tới trước mặt Vương Viễn, dùng hết toàn bộ sức lực, hai tay đồng loạt đẩy về phía trước, chân khí không ngừng tuôn ra.

Gió lạnh thấu xương thổi xuyên qua người Vương Viễn, thổi tới mấy vị cao tăng chữ Huyền đứng ở sau lưng hắn, ai nấy đều cảm thấy rất không thoải mái.

Mà Vương Viễn lại chỉ mỉm cười, không chút hoang mang khép hai tay lại, sử dụng Kim Cương Bái Tháp!

“Xoát!”

Một luồng ánh sáng vàng tỏa ra ở trên người Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận