Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1075: Vòng Kim Cô

Cho nên tình hình hiện tại của giang hồ chính là, cứ mười người thì có tám người dùng kiếm.

Sói nhiều thịt ít, vật lấy hiếm là quý, với cái tỷ lệ rơi khốn nạn của Đại Võ Tiên, vũ khí kiếm luôn cao hơn rất nhiều so với các trang bị khác.

Hơn nữa, thứ mà Đạo Vô Hưu nắm trong tay có lẽ chính là thần khí cấp hiếm đầu tiên và duy nhất trong game tính tới lúc này.

Bỏ qua vấn đề thuộc tính, chỉ riêng cái danh tiếng này đã đủ khiến nó đáng giá rất nhiều tiền.

Một thứ vũ khí như vậy về cơ bản có thể đáp ứng được nhu cầu 'khoe mẽ' của người chơi về mọi mặt.

Trong game có rất nhiều người chơi hoang phí, nếu thứ này được đưa ra thị trường, chắc chắn cái giá sẽ còn tăng lên gấp mấy lần giá trị ban đầu.

Thứ đồ chơi như vậy, ai dám tùy tiện định giá.

"Vậy thì dễ xử lý rồi!"

Nghe thấy Đinh Lão Tiên nói vậy, Phi Vân Đạp Tuyết khẽ mỉm cười nói: "Nếu tất cả chúng ta đều cần, vậy hãy ra giá đi!"

"Mẹ nó, lão Vân ngươi có biết xấu hổ không!"

Bôi Mạc Đình nghe vậy giận dữ hét lên: "Tại sao không phải là ROLL?"

Mẹ nó, ai mà không biết tên này là người giàu có nhất trò chơi, tên cháu trai này một khi hét giá thì người nào báo hơn hắn ta được, khoảnh khắc hắn ta nói ra những lời này gần như là tuyên bố với những người khác: "Các người mau cút hết, thanh kiếm này là của ta!"

"Bởi vì ta là một người công bằng!"

Trước sự nghi ngờ của Bôi Mạc Đình, Phi Vân Đạp Tuyết chính trực nói: "Đây là thần khí, sao có thể để mình chúng ta độc chiếm được. Mọi người đều phải vất vả bấy lâu, không thể chẳng nhận được chút thù lao nào, mọi người nói có phải hay không?"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Nghe Phi Vân Đạp Tuyết nói, mọi người gật đầu liên tục.

ROLL trong lời Bôi Mạc Đình chính là phân phát theo nhu cầu, ai đổ xúc xắc được điểm lớn hơn thì là của người đó, những người khác không được hưởng một chút lợi ích nào.

Nếu ra giá, ít nhất mọi người sẽ được chia đều số tiền thu được, bất luận người nào cầm được thanh kiếm thì tất cả mọi người đều có lợi. Dưới tình huống này, nên ủng hộ ai đương nhiên không cần phải nói.

"Đệt! Ngươi không biết xấu hổ! Ta phải liều mạng với ngươi! Ra giá đi!"

Bôi Mạc Đình tức giận đến mức thề có táng gia bại sản cũng phải đấu với Phi Vân Đạp Tuyết.

"Được, vậy ta đây ra giá mười vạn lượng vàng! Ngươi ra giá bao nhiêu?" Phi Vân Đạp Tuyết bình tĩnh nói.

"Đồ phá sản! Ngươi đi chết đi!" Bôi Mạc Đình tức giận mắng một tiếng sau đó im lặng.

Mặc dù sau khi game mở hình thức nạp tiền, vàng đã rớt giá thảm hại, nhưng bây giờ một vàng vẫn có thể bán với giá vài chục đồng, mười vạn lượng vàng tương đương với mấy trăm vạn nhân dân tệ.

Bỏ ra mấy trăm vạn để mua một vũ khí...Thật đúng là tên đốt tiền! Tuy Bôi Mạc Đình không phải người nghèo, nhưng y cũng chưa hoang phí đến mức độ này!

Không có cách nào khác, có tiền quả thực là muốn làm gì thì làm.

"Ha ha!"

Phi Vân Đạp Tuyết cười đắc ý nói: "Xem ra không có ai ra giá nữa, vậy thanh kiếm này ta liền lấy thôi!"

Nói rồi Phi Vân Đạp Tuyết đi đến bên cạnh Đạo Vô Hưu.

“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!” Đạo Vô Hưu nói rồi đưa thanh kiếm cho Phi Vân Đạp Tuyết, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối.

Là một kiếm khách, Đạo Vô Hưu đương nhiên biết thanh kiếm này quý giá như thế nào, nếu bản thân gã không phải kẻ nghèo mạt rệp thì chắc chắn cũng muốn tranh thủ một chút...

Phi Vân Đạp Tuyết là người chơi hệ xài tiền, đưa thanh kiếm này cho Phi Vân Đạp Tuyết sử dụng, quả thực là người tài không được trọng dụng.

Nhưng họ có thể làm được gì đây, mỗi người được chia hoa hồng tới một vạn vàng, kèo chưa đủ thơm hay sao?

Cho dù Đạo Vô Hưu có tiếc nuối đến mấy, trong lòng cũng không thể không thốt lên rằng: Thanh kiếm này được bán với cái giá rất đáng.

"Đỉnh, quá đỉnh!"

Phi Vân Đạp Tuyết cầm được kiếm trong tay liền tùy tiện ném thanh trường kiếm cấp bậc hoàn mỹ cho Bôi Mạc Đình, nói: “Kiếm này ta không dùng tới nữa rồi, cho ngươi chơi đấy."

"Mẹ kiếp! Chú Vân! Chú chính là chú ruột của cháu!"

Bôi Mạc Đình còn đang không phục, lẩm bẩm mắng Phi Vân Đạp Tuyết là đồ hoang phí, lúc này thái độ lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, thiếu nước quỳ xuống đất dập đầu cảm ơn Phi Vân Đạp Tuyết nữa thôi!

"Có tiền thật tốt quá!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí lau nước miếng trên khóe miệng, sau đó liếc nhìn Đạo Vô Hưu rồi thở dài xúc động.

Bỏ ra mười vạn vàng mua một thanh vũ khí, sau đó tùy tiện vứt một trang bị cực phẩm cấp bậc Hoàn Mỹ cho người khác. Thế nào gọi là vung tiền như rác? Chính là đây chứ đâu!

Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Phi Vân Đạp Tuyết tỏ ra vô cùng hợp tác, bày ra dấu hiệu hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm.

Dưới ánh nắng mặt trời, dấu hiệu kia có chút chói mắt.

"Lão Đạo! Tiếp tục đi, không sờ ra được trang bị Võ Đang sử dụng, ta sẽ xử lý ngươi!" Tử Vận Thiên Kiếp đã trao tay, Mario không thể chờ đợi thêm nữa, vội vàng thúc giục Đạo Vô Hưu tiếp tục tìm đồ.

Sau khởi đầu tốt đẹp, Đạo Vô Hưu cảm thấy hăng hái tràn trề, bắt đầu tùy tiện sờ lên thi thể.

Kết quả món đồ thứ hai lấy được là một cái vòng kỳ lạ.

Chiếc vòng có màu vàng kim, nhìn qua trông rất giống cái vòng kim cô mà con khỉ nào đó hay mang trên đầu.

"Đây là cái gì?"

Mọi người tò mò hỏi.

Đạo Vô Hưu nhìn lướt qua thuộc tính, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ, do dự một chút vẫn mở thuộc tính lên cho mọi người nhìn.

Vòng Kim Cô

Phẩm chất: Không xác định

Ngoại công: +1

Nội công: +1

Khí huyết +50

Độ bền: Không có

Giới thiệu vật phẩm: Trang sức đội đầu của đệ tử Phật giáo.

"Này, Lão Đạo! Ngươi nhằm vào ta đó hả..."

Nhìn thấy thuộc tính của cái vòng kim cô kia, Vương Viễn bỗng trở nên nóng nảy.

Đạo Vô Hưu cũng coi như may mắn, thật sự lấy được món đồ cho hòa thượng dùng, nhưng mẹ nó đây là thứ khỉ gió gì chứ... Thế mà lại là một đồ trắng thuộc tính rác rưởi không rõ phẩm chất. Con mẹ nó, đây là cố ý mà.

"Không liên quan gì tới ta đâu!"

Đạo Vô Hưu hoảng sợ nói: "BOSS rớt ra đồ gì làm sao ta quyết định được, bằng không ta đã chọn lấy hết những trang bị của phái Cổ Mộ rồi."

"Đậu má!"

Vương Viễn buồn bực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận