Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 921: Thần Mộc Vương Đỉnh

“Vô Tích!”

Tiêu Phong nói: “Vương phu nhân kia có họ hàng với Mộ Dung thế gia, hơn nữa ngày đó bà ta nói với ta: bà ta biết người gây ra mọi tội ác là ai, lời nói và vẻ mặt không giống như đang nói dối, ta định tới đó hỏi lại một lần nữa.”

“Chuyện này…”

Vương Viễn tinh thần sa sút: “Sư huynh bắt buộc phải tìm ra tên đại ác nhân đó hả?”

Bây giờ Vương Viễn đúng là rơi vào tình thế khó xử.

Theo lý mà nói, người chơi và NPC là hai chủng loại khác nhau, vốn không nên có quá nhiều nhân tố tình cảm, nhưng những NPC cao cấp trong trò chơi này có khác gì người đang sống sờ sờ đâu chứ, Huyền Từ và Tiêu Phong cũng là như vậy.

Vương Viễn tất nhiên biết Đại Ca Cầm Đầu chính là Huyền Từ.

Nhưng một bên là ân sư thụ nghiệp cho mình, một bên lại chính là bạn tốt của mình, Vương Viễn kẹp ở giữa không biết phải làm thế nào mới đúng.

Thế nên đối với hành vi A Châu tự mình giả trang thành Đoàn Chính Thuần đi chịu chết, người khác có thể không hiểu, nhưng Vương Viễn lại hiểu rất rõ, nếu có thể giải quyết một cách đơn giản như vậy, Vương Viễn cũng muốn giả trang thành Huyền Từ chết một lần…

Nhưng mọi chuyện sao có thể dễ dàng như vậy được?

Huyền Từ và Đoàn Chính Thuần đều là thủ lĩnh một phương, bọn họ có chết hay không người trong giang hồ sao có thể không biết? Vương Viễn không phải là một tiểu cô nương như A Châu, tất nhiên sẽ không ngây thơ như vậy.

“Thù của cha mẹ, không đội trời chung!”

Tiêu Phong nói: “Đây là mục tiêu cả đời của ta.”

“Nếu người đó chỉ ngộ sát thì sao?” Vương Viễn lại nói.

“Giết cha mẹ ruột của ta có lẽ là ngộ sát!” Tiêu Phong nghiêm túc nói: “Nhưng giết cha mẹ nuôi và sư phụ ta thì lại không phải là ngộ sát.”

“Sao huynh có thể kết luận là Đại Ca Cầm Đầu làm việc này?” Vương Viễn lại hỏi.

Huyền Từ đúng là có chút nham hiểm, nhưng dù sao lão cũng là cao tăng đắc đạo, cũng không đến mức lạm sát kẻ vô tội.

“Sư đệ, có phải ngươi biết chút gì đó đúng không?” Tiêu Phong cảnh giác hỏi ngược lại.

“Không… Không hề, ta chỉ tò mò thôi!” Vương Viễn liên tục xua tay.

“Đây là số mệnh của ta rồi!” Tiêu Phong mỉm cười, nói một câu rất là bí ẩn.

Vương Viễn: “???”

Nhìn bóng lưng Tiêu Phong và A Châu rời đi, Vương Viễn thở dài một tiếng, đăng xuất ngay tại chỗ này.



Bởi vì ngày hôm qua chơi trò chơi đến tận khuya, thế nên lúc Vương Viễn tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau. Sau khi đăng nhập vào trò chơi, nhà trúc ở Hồ Tiểu Kính đã không còn một bóng người, hiển nhiên Đoàn Chính Thuần đã rời khỏi đây trong đêm.

Nhìn ngôi mộ đơn sơ của A Tử bên hồ Hồ Tiểu Kính, Vương Viễn đột nhiên nhớ tới chiếc túi vải lấy được từ trong tay A Tử ngày hôm qua.

“Rốt cuộc là thứ gì chứ?”

Vương Viễn không khỏi tò mò mở chiếc túi, sau đó lấy thứ ở bên trong ra.

“Thơm quá!”

Vừa mở túi vải ra, Vương Viễn liền ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt, một cái lư hương tròn trùng trục cao đến sáu tấc xuất hiện trong tay Vương Viễn.

Cái lư hương đó màu vàng sẫm, toàn thân được mài dũa cực tinh tế, vân gỗ chắc như ngọc, còn có những sợi tơ đỏ ẩn hiện trong thớ gỗ.

[Thần Mộc Vương Đỉnh]

Thuộc loại: Đạo cụ trân quý.

Công hiệu: Tốc độ luyện độc hoá cổ tăng 300%, tỷ lệ cường hóa dược tính tăng 100%.

Hiệu quả đặc thù: Dụ dỗ, khi đốt hương liệu thì trong phạm vi mười dặm, bất kì trùng độc nào cũng không kháng cự nổi sự thu hút của mùi thơm này.

Giới thiệu vật phẩm: Đứng đầu trong tam bảo tinh tú, Thần Mộc Vương Đỉnh.

“Vãi! Món đồ chơi này…”

Nhìn thấy thuộc tính của Thần Mộc Vương Đỉnh, Vương Viễn sửng sốt, sau đó lập tức chụp ảnh bảng thuộc tính rồi gửi lên kênh đội Một Đám Ô Hợp.

“Ngưu ca, bao nhiêu tiền?”

Trương Tình Tử và Nhất Mộng Như nhanh chóng gửi tin nhắn đến.

Thần Mộc Vương Đỉnh này đối những người chơi bình thường như Vương Viễn mà nói thì không hề có tác dụng gì lớn, thậm chí còn có thể gọi là rác rưởi. Dù sao thì mọi người đều là người bình thường, không chơi độc cũng không chơi cổ.

Thế nhưng đối với người chơi thuộc hệ độc như Nhất Mộng Như và Trương Tình Tử mà nói, thì nó hoàn toàn có thể gọi là thần khí.

Loại đồ chơi độc dược này không giống với nội lực, nội lực thuộc loại tài nguyên có thể hồi phục lại, chỉ cần người chơi chưa chết thì chỉ cần điều tức một lát là có thể hồi đầy lại nội lực.

Còn độc dược thì lại giống như mũi tên ám khí vậy, thuộc loại đạo cụ có tính tiêu hao.

Cho nên đối với người chơi hệ độc mà nói thì sản lượng độc dược khá là quan trọng.

Cao thủ hệ độc mạnh mẽ như Trương Tình Tử, mỗi ngày đều phải tốn một khoảng thời gian lớn để luyện dược. Độc dược cấp thấp thì còn đỡ, còn loại độc dược cao cấp như Bích Lân Yên, một ngày Trương Tình Tử cũng chỉ luyện được tối đa là năm sáu túi mà thôi. Vì thế nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, thì Trương Tình Tử cũng không dám dùng bậy đến Bích Lân Yên.

Luyện dược đã như vậy, thì hoá cổ vốn đã phức tạp hơn luyện dược thì càng không cần nói nữa.

Thần Mộc Vương Đỉnh này lại tăng tốc độ hóa cổ luyện độc lên 300%, đồng nghĩa với việc tăng sản lượng cho ra lên gấp ba lần, hiệu quả có thể tưởng tượng được.

Trong tình huống bình thường, sản lượng tăng lên thì tất nhiên sẽ dẫn đến việc chất lượng hạ xuống, nhưng Thần Mộc Vương Đỉnh này đã tăng gấp ba lần sản lượng, đồng thời còn tăng chất lượng cổ độc, thuộc tính thế này phải gọi là biến thái ấy chứ.

Mà thuộc tính đặc thù cuối cùng là dụ dỗ trùng độc lại càng cực kỳ trân quý.

Luyện độc hoá cổ cũng cần phải có nguyên liệu, nguyên liệu chia làm thực vật và động vật.

Thực vật chính là những thảo dược mang độc tính và dược tính, chẳng hạn như Đoạn Trường Thảo hay Tình Hoa Độc vậy, còn động vật thì thông thường chính là trùng độc.

Những nguyên liệu này đều cần người chơi phải tự mình thu thập.

Thực vật còn đỡ, cho dù là ăn bậy cũng sẽ không gặp nguy hiểm, còn trùng độc thì lại có tính công kích tương đối cao.

Cho nên thứ như trùng độc thì người bình thường sẽ không bắt nổi, phải có nhân sĩ chuyên nghiệp ra tay mới được. Thậm chí ở thành Đại Lý còn có một chuỗi phòng làm việc tư nhân đặc biệt của những người bắt trùng, bọn họ chuyên kiếm tiền bằng cách bắt trùng độc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận