Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1213: Sống lại

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai nhúc nhích.

Xem ra một đợt mới vừa rồi đã khiến tất cả mọi người sợ hãi, không dám mù quáng xông lên nữa. Ngũ Hành Kỳ mới chui ra hai nhóm mà thôi, còn ba nhóm nữa đấy.

"Ầy..."

Thần Uy Không Cản Nổi hết sức khó xử nhìn Vương Viễn nói: "Ngưu ca, ngươi nói làm sao bây giờ?"

Vào tới phụ bản, Thần Uy Không Cản Nổi cứ vậy mà tự nhận quyền chỉ huy, nhưng vừa rồi suýt chút nữa bị người ta chôn sống, nên không dám chỉ huy tiếp nữa, trực tiếp giao quyền chỉ huy ra cho Vương Viễn.

Mới vừa rồi, nếu bọn họ nghe Vương Viễn chỉ huy, thì đã không chật vật thành như vậy, còn vô duyên vô cớ chết mất một đồng đội.

"Ha ha ha!"

Vương Viễn chính là muốn hiệu quả như vậy, khẽ cười nói: "Tiến lên đi thôi! Không có việc gì nữa!"

Thấy Vương Viễn đã lên tiếng, lần này mọi người lập tức tin phục, đều xông lên.

Nhận được chỉ lệnh của Vương Viễn, Thần Uy Không Cản Nổi cũng giơ tấm chắn lớn xông thẳng vào trong trận hình Nhuệ Kim Kỳ trước mặt. Những người khác đều theo sát phía sau, một đường liều chết.

Chúng cao thủ hợp tác vài hiệp, phối hợp dần dần trở nên ăn ý, lúc này công phòng dần hoàn thiện hơn.

Tất cả mọi người đều là cao thủ thực lực phi phàm, cho dù nhiều người không thiện PVE, nhưng thực lực PVP cao thì PVE cũng không quá yếu, một khi phối hợp ăn ý thì sức chiến đấu nhanh chóng tăng lên.

Đã không có cạm bẫy Hậu Thổ Kỳ uy hiếp, trong tình huống cứng đối cứng, mười chín người bên phe Vương Viễn giống như một thanh đao nhọn, trực tiếp áp chế đống quái nhỏ này, gần như không có gì ngăn cản giết thẳng tới chỗ Trang Tranh.

"Thánh hỏa hừng hực, đốt cháy thân thể ta! Thánh hỏa chi lệnh, ban thưởng cho ta sự bất diệt!"

Nhưng vào lúc này, Trang Tranh lại lẩm bẩm, lang nha bổng trong tay lóe sáng, Nhan Viên vốn không còn hơi thở nằm trên đất lại đột nhiên bò dậy, hơn nữa đám kỳ chúng Nhuệ Kim Kỳ và Hậu Thổ Kỳ bị mọi người giết lúc nãy cũng sống lại.

"Tình huống gì đây?"

Thấy đám Nhan Viên sống lại, tất cả đều hoảng sợ. Mẹ nó, chuyện gì thế này, sao lại có thể sống lại thế?

"Là Trang Tranh!" Bạch Hạc Lưỡng Sí chỉ vào Trang Tranh nói: "Giết gã rồi thì sẽ không có người sống lại nữa!"

Nói xong, hai ngón tay Bạch Hạc Lưỡng Sí chụm lại, chân nguyên trong cơ thể được thôi phát tới mức cao nhất, một luồng kiếm quang bay về phía Trang Tranh.

Kiếm quyết mà Bạch Hạc Lưỡng Sí tu luyện chính là pháp môn luyện khí của võ giả Tiên Thiên, kiếm khí trong cơ thể tinh thuần và bá đạo hơn nội lực của người chơi bình thường, chỉ xét về mặt sát thương thì có thể nói là không ai trong thiên hạ có thể sánh bằng.

"Xoẹt!"

Kiếm quang xẹt qua, đầu Trang Tranh rơi xuống đất.

Nhưng không ai ngờ được, lang nha bổng trong tay Trang Tranh lúc này lại lóe lên một ánh lửa đỏ hồng.

Thân người Trang Tranh cúi người một cách kỳ dị, nhặt đầu dưới đất lên, đặt lại lên cổ mình lắc lắc, sống lại.

"Này... Tại sao có thể như vậy?" Bạch Hạc Lưỡng Sí có chút khó tin nhìn kiếm trong tay mình.

"Vấn đề không phải do Trang Tranh!"

Lúc này Vương Viễn chỉ vào lang nha bổng trong tay Trang Tranh nói: "Vấn đề nằm ở lang nha bổng kia, công kích nó!"

"Được!"

Mọi người nhận được lệnh, không đợi đám kỳ chúng sống lại vây công tới, ai nấy đều cầm vũ khí mãnh liệt bổ về phía lang nha bổng trong tay Trang Tranh.

"Đinh đinh đang đang!"

Đao kiếm đánh lên lang nha bổng kia, khiến cho tia lửa văng ra khắp nơi, chiêu nào cũng chém trúng, nhưng ngay cả một chút vết xước cũng không xuất hiện.

"Đây là binh khí quỷ gì vậy? Sao lại cứng như thế? Không phải là thần binh đấy chứ!"

Thấy lang nha bổng này cứng rắn như thế, mọi người không nhịn được than thở.

"Thần binh? Xem ta..."

"Xoẹt!"

Vương Viễn vừa muốn rút vũ khí ra, so độ cứng với cái lang nha bổng kia, thì đột nhiên có một luồng kiếm quang xẹt qua.

Cả người lẫn vũ khí của Trang Tranh bị một kiếm này chém thành hai đoạn.

"Bụp bụp!"

"Bụp bụp!"

Lang nha bổng vừa gãy, tất cả kỳ chúng sống lại giống như bị rút đi linh hồn, lại ngã rạp ra đất.

"???!!!!"

Còn đám người Vương Viễn thì lại trợn mắt há miệng, theo hướng kiếm quang chém tới mà nhìn lại.

Chỉ thấy Phi Vân Đạp Tuyết không nói một lời, chậm rãi nhét kiếm trong tay vào vỏ kiếm, cái danh hiệu hội viên Tâm Duyệt cấp 15 trên đầu hắn ta vừa đơn giản vừa nhàm chán.

"Này... Này là kiếm gì thế?"

Nhìn trường kiếm trong tay Phi Vân Đạp Tuyết, đám người Hoa Phi Hoa đều hâm mộ tới chảy nước miếng.

Thân là cao thủ đỉnh cấp, vũ khí trong tay đám người kia đương nhiên sẽ không quá yếu, ít nhất cũng là cấp bậc Hoàn Mỹ, Ám Kim, nhưng khi đối đầu với lang nha bổng của Trang Tranh thì lại chả có tác dụng gì. Thanh kiếm trong tay Phi Vân Đạp Tuyết có vẻ ngoài cổ xưa, vỏ kiếm còn làm bằng gỗ, mơ hồ lộ ra ánh sáng xanh.

Ánh sáng xanh... Đó là trang bị Lợi Khí mà.

"Đây là thanh Tử Vận Thiên Kiếm hiếm có đó sao?" Đầu Bạch Hạc Lưỡng Sí đầy dấu chấm hỏi, nhưng y đã từng thấy kiếm của Phi Vân Đạp Tuyết, chính là một thanh thần khí do đánh Niên Thú rơi ra. Đó là một thanh kiếm màu tím, toàn thân phát sáng, so ra thì thanh kiếm này nghiễm nhiên thấp hơn một bậc.

"Không phải!"

Phi Vân Đạp Tuyết cào cào trên vỏ kiếm, để lộ ra hai chữ [Ỷ Thiên].

"Ỷ Thiên Kiếm?!!!! Thần Binh!!????"

Nhìn thấy hai chữ Ỷ Thiên, Bạch Hạc Lưỡng Sí kích động tới mức nói chuyện cũng không lưu loát.

Vẻ mặt những người khác càng thêm hoảng sợ.

Ỷ Thiên Kiếm là vật gì, người ở đây đương nhiên là không ai không biết, không ai không hiểu. Đây chính là chí bảo trấn phái của phái Nga Mi, không phải thứ có tiền là có thể mua được. Mọi người đều biết Phi Vân Đạp Tuyết là người có tiền, nhưng không thể ngờ được, người này mua được cả Ỷ Thiên Kiếm. Đây là dạng người tài ba gì thế?

"Thanh thần khí kia của ngươi đâu? Bán cho ta đi! Ngươi cũng có Ỷ Thiên Kiếm rồi!"

Sau khi kinh ngạc, Bạch Hạc Lưỡng Sí xun xoe tới, vẻ mặt khẩn cầu nói.

Đường đường là cao thủ đỉnh cấp, lại mặt dày cầu xin mua vũ khí, Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng cảm giác bản thân rất thảm.

Phi Vân Đạp Tuyết rất lạnh nhạt nói: "Ngươi không nói sớm, hiện tại không bán được nữa..."

"Vì sao?" Bạch Hạc Lưỡng Sí khó hiểu hỏi.

"Ta tặng người rồi." Phi Vân Đạp Tuyết trả lời vô cùng mạnh mẽ.

"Tặng... Tặng người rồi?" Bạch Hạc Lưỡng Sí nhấn chữ "tặng" rất nặng.

"Ừ... Ta đâu có dùng tới đâu." Phi Vân Đạp Tuyết bình tĩnh đáp, giống như thứ đưa ra ngoài là một thứ rác rưởi chiếm diện tích.

"Đừng nói nữa, ngươi đừng nói nữa! Ta đau đầu! Đau đầu!" Bạch Hạc Lưỡng Sí vội vàng che lỗ tai, không muốn nghe thêm bất kỳ câu nào từ Phi Vân Đạp Tuyết nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận