Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1349: Chạy!

Vương Viễn lùi về sau một bước, né tránh chỉ lực của Lý Thu Thủy, sau đó đánh trả một chưởng ngay mặt.

Lý Thu Thủy lại lần nữa nhẹ nhàng né tránh.

Trong nháy mắt hai người đã giao thủ bảy tám chiêu.

Võ học của phái Tiêu Dao đa dạng đẹp mắt, tư thế tuyệt đẹp, không giống công phu của Thiếu Lâm tự chỉ tấn công và phòng thủ, cương mãnh bá đạo, bọn họ đều dùng mấy chiêu thức âm hiểm, chiêu chiêu đều tấn công vào chỗ hiểm.

Nếu tu vi sàn sàn nhau, tất nhiên Vương Viễn sẽ không sợ cô ta, nhưng Lý Thu Thủy lại là cao thủ tuyệt đỉnh, đánh với cô ta cho dù có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể thì cũng vô cùng khó chịu. Về mặt chiêu thức Vương Viễn đã dần dần rơi vào thế yếu, công ít phòng nhiều, bị Lý Thu Thủy ép cho phải liên tục lui về phía sau.

Chẳng qua may là nội công của Vương Viễn cực kỳ hùng mạnh, muốn giết Lý Thu Thủy thì đây là một điều vô cùng khó, nhưng chỉ phòng ngự thôi thì không thành vấn đề.

“Ông đây cho ngươi thêm ít lửa!”

Cuộc chiến cao tầng như vậy, hai người Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử ở bên cạnh tất nhiên là không giúp được gì, nhưng Phi Vân Đạp Tuyết người ta có đạo cụ mà. Tên nhãi này lấy ra một bao Bạch Hổ phù ném cho Điều Tử, hai người giống như không cần tiền liên tục ném phù chú về phía Lý Thu Thủy.

Một bên là Bạch Hổ phù, một bên là Chu Tước phù.

Hổ gầm phượng minh vang vọng đỉnh núi, ngọn lửa lạnh như băng đốt lên tận chín tầng trời.

Có hai người gia nhập, Lý Thu Thủy bị quấy rối liên tục. Trong một lần Lý Thu Thủy không cẩn thận, ngực ăn một chưởng của Vương Viễn, thân hình ngả về sau, lảo đảo một cái suýt chút nữa thì té ngã.

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha, không đợi Lý Thu Thủy kịp đứng vững, hắn thả người nhảy lên, tay phải đột nhiên duỗi thẳng về phía trước, năm ngón tay gập lại, dùng một chiêu [Bách Phát Bách Trúng Xuyên Tâm Long Trảo Thủ]!

“Hừ! Muốn sờ ta ấy hả? Tới đây...”

Lý Thu Thủy hơi mỉm cười, kêu lên một tiếng chấn động lòng người.

Vương Viễn khựng lại, bàn tay sắp nắm lấy bộ ngực của Lý Thu Thủy cũng thả xuống.

[Nhiếp Hồn Thuật]!!

Bộ võ học khủng bố này có thể gây nhiễu loạn lòng người. So với Phúc Ngữ Thuật của Vương Viễn, ngoại trừ không thể bắt chước giọng nói ra, nó lại mạnh về khoản khống chế người khác hơn, ngay cả Vương Viễn có nội công tu vi thâm hậu như vậy mà còn mắc mưu. Cũng may hắn có định lực rất cao, trong nháy mắt đã giải trừ được khống chế.

“Ha ha! Tiểu hòa thượng, tu vi Phật pháp của ngươi chưa đủ đâu!”

Lý Thu Thủy không biết lúc này Vương Viễn đã hóa giải Nhiếp Hồn Thuật, thấy Vương Viễn dừng tay còn tưởng rằng hắn đã bị khống chế, bèn cười ha ha. Lý Thu Thủy vừa định lên tiếng trào phúng, ai ngờ Vương Viễn lại nhấc tay chộp lấy khăn che mặt của cô ta, đồng thời kéo nó xuống.

Khuôn mặt của Lý Thu Thủy dưới lớp khăn che mặt lập tức lộ ra.

“Má nó!!!”

Nhìn thấy diện mạo của cô ta, ba người đều kinh ngạc không thôi, da đầu cũng trở nên tê dại.

Nếu chỉ nhìn đôi mắt của Lý Thu Thủy thì ngoại trừ tuổi tác ra, người phụ nữ này quả thật rất hoàn mỹ, dáng người kia, giọng nói kia, sự lẳng lơ kia, nói thật là không bắt bẻ được một điểm nào. Nhưng ai biết dưới lớp khăn che mặt lại là một khuôn mặt xấu xí với vô số vết sẹo chồng chéo lên nhau. Những vết sẹo này giống như vô số con giun đang mấp máy, cực kỳ khủng bố.

Khăn che mặt rơi xuống đất, Lý Thu Thủy không khỏi ngây ngẩn cả người, cô ta giống như bị chạm phải chỗ đau, thân thể bắt đầu không khống chế được mà run rẩy.

“Ta muốn giết các ngươi!”

Ánh mắt Lý Thu Thủy trở nên lạnh lẽo, sát khí vô tận bao phủ ba người Vương Viễn.

“Xong đời rồi! Có khả năng lớn chuyện rồi!”

Ba người Vương Viễn cảm giác được sát khí của Lý Thu Thủy ùn ùn kéo đến, không tự chủ được mà giật mình một cái.

Tuy rằng mặt mũi của Lý Thu Thủy xấu xí không chịu nổi, nhưng có thể nhìn ra được đây là bị người dùng đao rạch vào, chứ không phải bản thân cô ta lớn lên xấu xí, cũng không biết là tên nào ác độc như vậy, vậy mà lại hủy dung của người khác.

Gương mặt đối với một cô gái mà nói còn quan trọng hơn cả tính mạng, đặc biệt là một người phụ nữ hoàn mỹ như Lý Thu Thủy, lại càng không chấp nhận được việc có một chút khuyết điểm nào, huống chi cô ta còn cho địa vị cao quý là hoàng phi. Chiếc khăn che mặt đó cũng là tấm màn che tâm hồn của Lý Thu Thủy.

Đánh người không đánh mặt, vạch trần người không vạch khuyết điểm, Vương Viễn làm lộ ra gương mặt xấu xí này của Lý Thu Thủy ngay trước mặt nhiều người, tâm trạng của cô ta lúc này hiển nhiên khỏi nghĩ cũng biết.

Cách từ xa, Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử đã có thể cảm giác được sát khí trên người Lý Thu Thủy, thậm chí còn đè ép đến mức hai người đều không thở nổi.

“Chạy!”

Vương Viễn không hề nghĩ ngợi mà hạ lệnh rút lui cho hai người.

Mấy thứ như BOSS này, võ công tu vi càng cao, thì bản lĩnh giữ nhà cũng càng nhiều, thực lực của họ tuyệt đối không chỉ có những thứ đã cho ngươi nhìn thấy này. Không nói đến BOSS, cho dù là một cao thủ siêu hạng nhất có tu vi chỉ kém cao thủ tuyệt đỉnh một bước như Vương Viễn, cũng có rất nhiều chiêu thức liều mạng, không đến vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không dùng. Nếu hắn thực sự bị ép đến một mức độ nhất định, nói không chừng sẽ có hành động ngu muội khủng khiếp gì đó.

Đối với một người phụ nữ, còn là phụ nữ bị tổn thương mà nói, hành động của Vương Viễn chắc chắn là dồn người ta vào đường chết, đôi mắt của Lý Thu Thủy đỏ ngầu, đây chính là cơn giận của cao thủ tuyệt đỉnh.

Trong trạng thái bình thường, ba người Vương Viễn cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tài ngang sức với cô ta, đương nhiên nói là ba người, nhưng thực ra hai người Phi Vân Đạp Tuyết cũng chỉ mang tới tác dụng quấy rối, lúc này Lý Thu Thủy đã nổi điên, không chạy nữa, còn không phải bị cô ta xé thành mảnh nhỏ hay sao.

Vương Viễn còn tốt chán, tu vi bày ra ở đó, lại có Kim Cương Bất Hoại Thần Công, không đánh lại được thì rút lui toàn thân cũng không tính là quá khó, về phần hai người Phi Vân Đạp Tuyết chưa phi thăng, chỉ sợ ngay cả một chiêu của Lý Thu Thủy cũng không ngăn được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận