Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 870: Liêu Đông Sấu tôn giả

“Hì hì!”

Vương Viễn tỉnh táo lại, cười khì chứ không đáp. Hắn tiến lên chưởng, vung một chưởng đánh văng thái hậu giả Mao Đông Châu ra.

Nhân lúc người ta khốn cùng để tiêu diệt là tín điều của Vương Viễn.

Mao Đông Châu không thua kém gì cao thủ như Ngao Bái, hiện tại đang trong hoàn cảnh quần áo không đủ che thân, hắn không tin bà ta dám trần truồng đánh nhau với mình.

Thấy Vương Viễn vừa mới vào đã động tay động chân, Phương Đông Chưa Tỏ ý thức được suy nghĩ của hắn, nhất thời phục sát đất…

Phương Đông Chưa Tỏ vẫn tự xưng là người âm hiểm hạ lưu, làm mấy chuyện đánh lén, gây mê gì đó như cơm bữa, nhưng so với hòa thượng trước mặt này không biết hắn ta còn thuần khiết hơn bao nhiêu. Hắn ta đúng là một con cừu non mà.

Hắn ta từng thấy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng chưa từng thấy cảnh giới “hôi của” nào như thế.

“Vô liêm sỉ!”

Mao Đông Châu thấy Vương Viễn ra tay với mình thì thầm hoảng hốt, tay trái giữ chặt mảnh vải, tay phải nhoáng lên, vận nội lực đón đỡ.

“Ầm!”

Dịch Cân Kinh của Vương Viễn đã đến cảnh giới tầng sáu, tu vi nội lực cực cao, đủ để ngạo thị quần hùng, một chưởng này chính là Đại Kim Cương Chưởng Lực chính tông, lại thêm Phật pháp tầng mười, cho dù Mao Đông Châu có là BOSS cũng khó mà ngăn cản.

Chưởng lực hai bên va chạm vào nhau, Mao Đông Châu chợt cảm thấy chưởng lực của Vương Viễn dâng lên mãnh liệt thì không khỏi ngạc nhiên, vội chuyển tay trái, dùng một chiêu [Bát Quái Du Long], dẫn chưởng lực của Vương Viễn và của mình sang bên cạnh.

“Uỳnh!”

Chưởng lực hai bên đập vào tường, gạch ốp bên trên trực tiếp biến thành vụn phấn.

“Lão Ngưu cẩn thận! Là Hóa Cốt Miên Chưởng!”

Phương Đông Chưa Tỏ thấy vậy vội lên tiếng nhắc nhở.

“?”

Nghe được tiếng la của Phương Đông Chưa Tỏ, Mao Đông Châu xoay đầu lại: “Ánh mắt tên tiểu tử này được lắm! Thế mà lại nhận ra võ công của ta!”

Dứt lời lại nhìn Vương Viễn: “Đại Kim Cương Chưởng Lực của Thiếu Lâm tự, người là đệ tử thân truyền của chưởng môn phái Thiếu Lâm, sao lại nhúng tay vào chuyện của đảo Thần Long?”

“Đảo Thần Long của các ngươi thì có liên quan gì đến bần tăng đâu?” Vương Viễn cười híp mắt nói: “Tiểu tăng đến đây là để lấy lại [Tứ Thập Nhị Chương Kinh] của Thiếu Lâm tự, xin ‘thái hậu’ giao ra cho. Chuyện hôm nay tiểu tăng sẽ làm như không thấy! Nếu không… ngươi cũng không muốn trần truồng đánh nhau với bọn ta đâu nhỉ?”

Vương Viễn nhấn mạnh hai chữ ‘thái hậu’.

Ý tứ rất rõ ràng: “Giao kinh thư ra, ngươi làm thái hậu của ngươi, ta làm hòa thượng của ta, hai bên nước sông không phạm nước giếng. Nếu ngươi không chịu nghe theo thì hừ hừ, khỏi cần thể diện làm gì nữa đâu!”

“Nít ranh miệng còn hôi sữa, mà cũng dám láo xược trước mặt ta!”

Mao Đông Châu cười lạnh một tiếng, bảo: “Nếu ta không giao thì sao?”

“Vậy thì đắc tội rồi!”

Lúc này, Vương Viễn đã chiếm ưu thế, nên hiển nhiên cũng chẳng muốn nhiều lời vô nghĩa với Mao Đông Châu làm gì, thấy bà ta ngu muội dốt nát, Vương Viễn giẫm mạnh chân trái lên trước, tiến lên một bước, tay phải vận lực của Đại Kim Cương Chưởng, đánh một chưởng [Ngã Phật Từ Bi] về phía Mao Đông Châu ở trên giường.

Chưởng lực của Vương Viễn hung mãnh, Mao Đông Châu đang dùng một tay giữ tấm màn che, không dám dùng toàn bộ sức lực, nên một tay hiển nhiên không thể nào ngăn chặn được.

Mắt thấy một chưởng của Vương Viễn sắp đánh thẳng lên người ả ta, đột nhiên một cánh tay vừa thô vừa béo duỗi ra từ phía sau ả ta. Năm ngón tay trên bàn tay đó thô ngắn, hơn nữa còn đen sì, thoạt nhìn khá xấu xí, vừa giơ lên đã vỗ lên bàn tay của Vương Viễn.

“Bốp!”

Hai chưởng lực đối nhau, chân khí tản ra bốn phía.

Vương Viễn bị đẩy lùi lại một bước, trong lòng đột nhiên cả kinh.

Con mẹ nó, bàn tay đột nhiên xuất hiện này tuy trông có vẻ xấu như ma, nhưng chưởng lực lại vô cùng hùng hậu, với nội công tu vi như vậy của Vương Viễn, mà cũng suýt chút nữa chịu thiệt.

Ngay đúng lúc này, một bóng người nhảy ra từ phía sau Mao Đông Châu, chính là tên gian phu được bà ta giấu ở trên giường.

Đợi đến khi Vương Viễn nhìn rõ dáng vẻ của tên gian phu của Mao Đông Châu, suýt chút nữa phì cười thành tiếng.

Chỉ nhìn thấy mái tóc dài của người đó bay bay, trên đầu đeo băng, cách ăn mặc giống như nhà sư, chiều cao chưa đầy năm thước còn chưa tính, lại còn vừa tròn vừa béo, liếc mắt nhìn qua, trông rõ rành rành là một viên thịt lớn.

Vương Viễn nghĩ đến việc viên thịt lớn này và một thiếu phụ xinh đẹp như Mao Đông Châu lăn qua lăn lại ở trên giường, ở một nơi nghiêm túc như vậy, là lại không nhịn được cười.

“Không ổn!”

Nhìn thấy viên thịt lớn đó, Phương Đông Chưa Tỏ đột nhiên cả kinh bảo: “Là Liêu Đông Sấu tôn giả!”

“???!!!”

Vương Viễn nghe vậy, trên đầu nhảy ra một chuỗi dấu chấm hỏi và chấm than.

“Sấu tôn giả? Con mẹ nó ngươi đang lừa ta đấy à?” Vương Viễn mang vẻ mặt ngơ ngác.

Đã béo thành cái dạng gì rồi, mà còn tôn giả gầy… ngươi chắc chắn không phải đang chế nhạo gã đấy chứ?

“Gã được gọi là Sấu tôn giả!” Phương Đông Chưa Tỏ đáp: “Là vì ăn Báo Thai Dị Cân hoàn nên mới thành ra như vậy đó.”

“Cái đệt! Khủng khiếp như vậy sao?”

Vương Viễn có hơi bán tin bán nghi, cái thuốc mẹ gì đó đấy, có thể biến người ta thành cái dạng này sao.

“Thực lực thế nào?” Vương Viễn lại hỏi, BOSS đột nhiên từ một biến thành hai, nên điều mà hắn quan tâm nhất lúc này, vẫn là độ khó của nhiệm vụ đã tăng lên không ít.

“Rất mạnh!” Phương Đông Chưa Tỏ đáp: “Ít nhất cũng phải đến cấp bậc của trưởng lão môn phái!”

“Mẹ! Ta biết ngay mà, nhiệm vụ thối nát này không thể nào dễ dàng như vậy được!”

Nghe thấy hắn ta nói như vậy, Vương Viễn thầm chửi nhà thiết kế vô sỉ một câu. Được rồi, còn tưởng rằng sau khi giết chết thái hậu thì có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ai ngờ cuối cùng người ta lại trực tiếp sắp xếp cho một cao thủ ẩn nấp trên giường, vụng trộm với BOSS, đúng là một đôi mèo mả gà đồng.

“Không sai! Ta chính là Sấu Đầu Đà đây!”

Lúc này, thấy Phương Đông Chưa Tỏ đã nhận ra mình, viên thịt đó nói một cách dữ tợn: “Thức thời thì cút nhanh, bằng không đừng trách ta ra tay vô tình!”

Cùng lúc nói xong, thông tin của viên thịt cũng xuất hiện trước mặt hai người.

Nhị tôn giả Liêu Đông – Sấu Đầu Đà (Uy Chấn Thiên Hạ)

Cấp bậc: 100.

Cảnh giới: Xuất Thần Nhập Hóa.

Khí huyết: 1.000.000.

Nội lực: 100.000.

Võ học tinh thông: Khai Sơn Chưởng Pháp.

Bối cảnh nhân vật: Thủ lĩnh của ngũ đại cao thủ đảo Thần Long, tình nhân của Mao Đông Châu, có võ công cực cao, có thể nói là đệ nhất nhân dưới đảo chủ đảo Thần Long, vốn là một nam nhân đại trượng phu có thân hình cao lớn, kết quả vì ăn Báo Thai Dịch Cân hoàn, mà biến thành dáng vẻ đáng khinh không chịu nổi như hiện tại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận