Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 896: Đơn giản, thô bạo

Một là hắn vẫn rất hiểu thân thủ của bản thân, với thuộc tính của hắn, khi phải sử dụng đến Huyết dược, trên cơ bản là không thể sống sót được… Dù sao thì cao thủ có thể phá được phòng thủ của hắn, chắc chắn là người hắn không đánh lại được.

Thứ nữa chính là dược hồi máu đắt lắm, cho dù Đinh Lão Tiên là bạn của mình, nhưng vẫn phải cần tiền vốn, đúng chứ?

Nhất là Thuấn Hồi Huyết dược, một viên quý báu đến kinh người, thuốc giải dược mười văn tiền một bình, hoàn toàn không có cách nào so được.

Thuốc giải dược trên người Sa Nhân Úy chắc chắn nhiều hơn thuốc hồi máu trên người Vương Viễn.

“Thật sao?”

Sa Nhân Úy vừa mới dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “ting”, trên đầu của Phi Vân Đạp Tuyết ở bên cạnh, sáng lên biểu tượng “Hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm”, trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên buồn tẻ.

Phi Vân Đạp Tuyết bước tới trước mặt Vương Viễn, lôi một hộp đan dược ra đưa cho hắn rồi bảo: “Yên tâm ăn đi, ăn thoải mái!”

“Lợi hại! Lão Vân, ta yêu ngươi quá!”

Vương Viễn nhìn thoáng qua hộp đan dược trong tay của Phi Vân Đạp Tuyết, dựng thẳng ngón cái từ tận đáy lòng.

Con mẹ nó, làm bạn với thổ hào thật đúng là quá sung sướng.

“Trời đụ!”

Sa Nhân Úy nhìn mà rơi lệ đầy mặt.

Thân là tên nghèo khó ở phái Ngũ Độc, một hành động này của Phi Vân Đạp Tuyết, không thể nghi ngờ gì chính là một đòn tất sát đối với gã.

Thuốc giải độc chỉ đáng giá mười văn tiền, không tính là đắt đối với Sa Nhân Úy.

Nhưng đối với Phi Vân Đạp Tuyết mà nói, thuốc hồi máu một viên mười lượng vàng đó, so với với thuốc giải độc của Sa Nhân Úy, cũng chẳng đắt đến đâu, thậm chí có thể còn thấp hơn.

Phú hào số một trong trò chơi đốt tiền để chơi với ngươi, làm sao ngươi có thể chơi được.

“Ta thua rồi!”

Sa Nhân Úy cũng là một người dứt khoát, lập tức chọn đầu hàng.

Một hộp thuốc chứa một trăm lọ thuốc, trong mỗi lọ thuốc lại có mười viên thuốc nữa.

Phi Vân Đạp Tuyết vừa ra tay chính là mười nghìn viên thuốc hồi máu…

Sa Nhân Úy tự hiểu rõ mình, tên giàu nứt đố đổ vách này so với ai khác đều có tiền hơn, đầu óc người bình thường căn bản không làm nổi.

“Coi như tên hòa thượng khốn khiếp nhà ngươi may mắn!”

Ván thứ hai Sa Nhân Úy nhận thua, Lam Phượng Hoàng trừng mắt nhìn Vương Viễn rồi nói: “Song còn ván thứ ba nữa đấy! Ngươi đừng vui mừng quá sớm!”

“Cứ việc tới!” Vương Viễn khoát tay tỏ vẻ chẳng bận tâm.

“Được!”

Lam Phượng Hoàng nói: “Ván thứ ba so hạ độc!”

Nói tới đây, Lam Phượng Hoàng đi tới cạnh hai người, lại chia cho mỗi bên một bọc thuốc độc rồi giải thích: “Túi độc này chính là Ngũ Độc Tán, thứ độc nhất của Ngũ Tiên giáo. Hai người các ngươi có thể dùng bất cứ thủ pháp hạ độc nào, chỉ cần có thể hạ độc đối phương trước là coi như thắng.”

Dứt lời, Lam Phượng Hoàng nhìn cả hai và hỏi: “Hai ngươi có ý kiến gì không?”

“Không!”

Cả hai gật đầu, đồng thanh đáp.

“Ngươi làm được thật à?”

Phi Vân Đạp Tuyết thấy Vương Viễn đồng ý dễ dàng như vậy thì hơi chột dạ lên tiếng hỏi.

Sa Nhân Úy là cao thủ phái Ngũ Độc, hạ độc dùng độc bình thường như cơm bữa, Lam Phượng Hoàng ra đề bài này rõ ràng là hốt thuốc đúng bệnh.

Nếu thi kháng độc, Phi Vân Đạp Tuyết còn có thể đập tiền giúp Vương Viễn, nhưng chuyện như hạ độc không phải cứ có tiền là có thể làm được. Một hòa thượng Thiếu Lâm như Vương Viễn lấy đâu ra cửa thắng một nhân sĩ chuyên nghiệp như Sa Nhân Úy?

“Không còn ý kiến gì thì bắt đầu thôi!”

Ngay vào lúc đó, Lam Phượng Hoàng phất tay tuyên bố tranh tài bắt đầu.

Sa Nhân Úy khẽ mỉm cười, từ trong ngực móc ra một túi giấy rồi trộn lẫn nó với Ngũ Độc Tán.

Ngũ Độc Tán màu xanh tiếp xúc với độc dược trong gói giấy xong lập tức biến thành trong suốt, sau đó, Sa Nhân Úy lại đựng Ngũ Độc Tán trong suốt vào trong một bình sứ màu xanh ngọc.

Trung Hòa Tán! Thuốc bay hơi!

Dùng Trung Hòa Tán trộn lẫn với Ngũ Độc Tán, mặc dù sẽ khiến dược tính của Ngũ Độc Tán giảm xuống chút nhưng lại có thể biến nó thành một loại thuốc độc không màu không mùi không vị. Kế đó lại dùng Thuốc bay hơi điều hòa một phút, thuốc độc biến thành Thanh Phong Tán không màu không mùi không vị, chỉ cần mở miệng bình, Thanh Phong Tán sẽ phát tán trong không khí khiến mục tiêu trúng độc.

Lam Phượng Hoàng thấy vậy thì gật đầu tán thành, tỏ ra hết sức hài lòng trước biểu hiện của Sa Nhân Úy.

“Thuốc độc của gã không màu!”

Phi Vân Đạp Tuyết chứng kiến cảnh tượng vừa rồi cũng phải ngạc nhiên bật thốt thành lời.

Cảnh giới hạ độc cao nhất chính là không màu không mùi, không dấu vết. Sa Nhân Úy có thể biến Ngũ Độc Tán thành thuốc độc không màu không mùi chứng tỏ cảnh giới am hiểu độc dược của gã rất cao…

Nhưng Vương Viễn không hề hoang mang chút nào, hắn tiến về trước một bước, không đợi Sa Nhân Úy điều hòa Ngũ Độc Tán thành Thanh Phong Tán đã lao đến sát cạnh gã, duỗi tay trái ra túm lấy cổ mục tiêu.

“???!!!”

Lam Phượng Hoàng la lên thất thanh: “Ngươi định làm gì?”

Vương Viễn không thèm đáp lời, nhấc tay trái lên tóm lấy cằm Sa Nhân Úy rồi dùng thêm sức.

“Răng rắc!”

Khớp cằm Sa Nhân Úy vang lên tiếng ma sát, bị ép mở ra, Vương Viễn nhanh chóng đổ hết Ngũ Độc Tán mà mình cầm trong tay phải vào miệng gã, đổ sạch bách không sót lại chút nào.

Cuối cùng hắn còn không quên bịt mồm Sa Nhân Úy lại, nắm phần đầu lắc lắc mấy cái mới thôi.

Sa Nhân Úy biến thành người xanh lá ngay tại chỗ.

“Đậu mòe…”

Cằm Phi Vân Đạp Tuyết muốn rớt xuống đất.

“Vậy… Vậy cũng được hả?”

Phi Vân Đạp Tuyết muốn văng ra câu gì đó ghê gớm hơn có thể miêu tả rõ tâm trạng của hắn ta lúc này, nhưng chợt phát hiện mình không biết nên nói gì cho phải…

Nếu đây là thi tài hạ độc, dĩ nhiên phải dùng phương pháp thật cao tay, như Sa Nhân Úy điều chế Ngũ Độc Tán thành Thanh Phong Tán không màu không mùi rồi phát tán vào không khí đó, thủ đoạn như vậy mới là cao tay nhất. Nhưng hắn ta ngàn lần không ngờ tới cách làm của tên Vương Viễn này lại đơn giản và thô bạo như vậy, cậy miệng đối thủ ra rồi đổ thẳng thuốc độc vào…

Mặc dù đây cũng tính là một thủ đoạn hạ độc, nhưng nếu nói là cao minh thì nó không đủ tư cách.

Không chỉ Phi Vân Đạp Tuyết mà ngay cả Lam Phượng Hoàng cũng đang đen mặt, không biết nên nói gì cho phải, hiển nhiên người này cũng bị thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai của Vương Viễn dọa ngu người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận