Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1517: Vật tùy thân của Diệt Tuyệt

Vương Viễn với Diệt Tuyệt sư thái quan hệ khá tốt, thành ra quá hiểu lão sư thái này. Diệt Tuyệt sư thái tính tình ngay thẳng, phẩm chất cao cả, trong chính đạo hiếm có người nào chính trực như thế, tuyệt đối không phải loại người mở miệng ra là ăn nói bậy bạ.

Huống chi ngày đó Vương Viễn còn cứu bà ta một mạng, với tính không thích mang ơn người khác, bà ta sẽ không tự biên tự diễn ra một truyền thuyết mờ mịt để lừa người đâu.

Nếu Diệt Tuyệt sư thái nói Nga Mi Kim Đỉnh có Ngưng Bích Nhai, vậy trên đó chắc chắn có.

Về phần ở đâu, cẩn thận tìm thì kiểu thì cũng mò ra đầu mối.

“…”

Mọi người bị Vương Viễn khinh bỉ một trận đành câm nín không thôi.

Nhưng cũng phải công nhận, trong thiết lập của trò chơi đúng là có rất nhiều phủ đệ của tiên nhân lánh đời, những bí cảnh kỳ ngộ này đều ẩn nấp nơi rừng sâu núi thẳm, vắng bóng con người, mình dễ dàng bắt gặp thì còn gọi gì là bí cảnh nữa.

Tìm đi!

Mọi người phân làm hai tổ, chia ra tìm kiếm xung quanh.

Vương Viễn một mình đứng trên đỉnh núi hết nhìn đông lại ngó tây, hy vọng có thể tìm ra manh mối gì đó.

Nhưng một giờ trôi qua, mọi người ngó nghía khắp Nga Mi Kim Đỉnh mà chẳng mò ra Ngưng Bích Nhai trong miệng Vương Viễn.

Lần nữa trở lại Nga Mi Kim Đỉnh, mọi người lại hoài nghi hắn thêm.

“Lão Ngưu! Ngươi nghe ai bảo trên đây có Ngưng Bích Nhai hả? Chẳng lẽ kẻ đó còn hiểu Nga Mi hơn ta?” Đinh Lão Tiên nói như chém đinh chặt sắt.

Vương Viễn lạnh lùng đáp: “Diệt Tuyệt sư thái!”

“Ặc…”

Đinh Lão Tiên trợn trừng hai mắt, câu nói kế tiếp nghẹn ứ trong cổ họng.

Đinh Lão Tiên là đệ tử phái Nga Mi, còn là nam đệ tử không được yêu thích, Diệt Tuyệt sư thái là chưởng môn Nga Mi đó, chẳng nhẽ gã còn hiểu núi Nga Mi hơn cả Diệt Tuyệt?

“Ngươi thông đồng với Diệt Tuyệt lúc nào đấy?” Vấn đề của Mario vô cùng xảo quyệt.

Vương Viễn cười đểu bảo: “Ngươi không cảm thấy Diệt Tuyệt rất đẹp à?”

“Chuyện là như vậy hả? Chà chà!” Bôi Mạc Đình ngẫm nghĩ chốc lát rồi đột nhiên mừng rỡ.

“Đậu mòe, nhưng tính Diệt Tuyệt đâu có giống phụ nữ!” Đạo Khả Đạo vô cùng lo âu trước thẩm mỹ quan lệch lạc của đám Vương Viễn.

“Ngốc!” Phi Vân Đạp Tuyết gãi đúng chỗ ngứa nói: “Không phải phụ nữ mới đúng, so ra giống y hệt phụ nữ nhóm Một Đám Ô Hợp chúng ta.”

“Cáo từ!”

Phi Vân Đạp Tuyết vừa dứt lời, mấy người Vương Viễn vội vàng lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với hắn như tránh dịch.

“…”

Phi Vân Đạp Tuyết thấy ớn lạnh sống lưng, quay đầu nhìn lại thì phát hiện mấy người Tống Dương đang sầm mặt nhìn mình.

Sau một tràng tiếng kêu rên thảm thiết của ông chủ, không khí trong đoàn đội sôi động hẳn lên.

Phi Vân Đạp Tuyết quần áo xộc xệch ngồi chổm hổm trong góc, lắc đầu than thở.

“Lão Ngưu! Ngươi nói xem Diệt Tuyệt từng đến Ngưng Bích Nhai chưa?”

“Đến rồi!”

Vương Viễn nói: “Diệt Tuyệt từng kể hồi bé bà ta đi lạc vào Ngưng Bích Nhai, sau đó được người đưa về.”

“Vậy ngươi có đồ Diệt Tuyệt luôn mang bên người không?”

Điều Tử tinh thông thuật Thiên Lý Truy Tung, chỉ cần đánh dấu hơi thở của Diệt Tuyêt là có thể tìm được nơi hơi thở ngưng tụ trong Ngưng Bích Nhai, như vậy phạm vi tìm kiếm sẽ thu hẹp lại.

Vương Viễn tức giận nói: “Ngươi nói nhảm gì đó? Ta với bà ta có phải quan hệ đó đâu! Sao có vật thiếp thân của bà ta!”

“Hề hề hề!”

Mario xấu xa nói: “Điều Tử, ngươi nghĩ gì vậy, Diệt Tuyệt người ta là hoàng hoa khuê nữ đó, chả phải lão Ngưu nói là chỉ ôm ấp tí thôi à?”

“Thứ khác cũng không có hả? Ví dụ như vật đính ước, khăn tay khăn lụa vải bó chân gì đó?” Điều Tử tiếp tục hỏi.

Với tính cách của Diệt Tuyệt thì làm gì chịu cho đàn ông ôm chứ. Vương Viễn có thể cùng bà ta ôm ôm ấp ấp, chứng tỏ quan hệ đã phát triển đến mức không để cho người khác biết.

Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh nghe vậy nhất thời dựng thẳng lỗ tay hóng hớt.

Xem ra hai người này cũng hoài nghi quan hệ bất thường giữa Vương Viễn và Diệt Tuyệt sư thái.

“Không có, đã bảo là không có rồi mà!” Vương Viễn khoát tay đính chính: “Ta với Diệt Tuyệt chỉ là quan hệ bạn bè.”

“Quan hệ bạn bè mà ôm ấp nhau vậy hả?” Mario ở một bên thêm dầu vào lửa.

Chẳng trách tên chó má này bị gọi là Đạo Nhân Thất Đức, thất đức tới tận cùng, hắn ta quyết tâm tìm ra chứng cứ chứng minh quan hệ bất chính giữa Vương Viễn và Diệt Tuyệt, không có cũng phải bịa ra bằng được.

“Cút mẹ ngươi đi!” Vương Viễn phát cáu: “Ta nói rồi, ta cứu bà ta mà thôi! Không phải cố ý chiếm tiện nghi!”

“Ngươi giấu đầu lòi đuôi hả?”

“Cút!”

Vương Viễn nện một quyền xuống đất.

Đất đá vỡ tan, từng vết nứt rào rào lan ra dưới chân mọi người.

“…”

Cả đám sửng sốt, vội vàng ngậm miệng lại.

Mario bật cười như nắc nẻ, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Ha ha, ta chỉ đùa chút thôi mà, Ngưu ca đừng nóng giận, ta nhớ ra trên người ai có vật thiếp thân của Diệt Tuyệt rồi?”

“Ồ? Ai cơ?” Trong mắt mọi người tràn ngập vẻ hóng hớt, vô cùng muốn biết rốt cuộc Diệt Tuyệt vừa ý người nào mà lại cho cả vật thiếp thân.

Ngoại trừ Vương Viễn dính hiềm nghi lớn nhất, ứng cử viên sáng giá thứ hai là Đinh Lão Tiên, ai bảo gã là đệ tử nam duy nhất của phái Nga Mi chứ.

“Dĩ nhiên là ông chủ Phi Vân rồi!”

Mario nói: “Các ngươi có vấn đề về đầu óc hả?”

“Thật không? Diệt Tuyệt cũng là phụ nữ ham tiền à?” Mọi người hoảng sợ không thôi.

Chẳng nhẽ Phi Vân Đạp Tuyết có tiền có của khiến Diệt Tuyệt đổ đứ đừ? Quả nhiên có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.

“Lão Mã đừng có mà bêu xấu ta!”

Phi Vân Đạp Tuyết phát hoảng, loại đàn bà gì mà hắn chưa từng gặp qua chứ, nhìn nhiều đến phát chán rồi.

Mario muốn câm nín, lau mồ hôi nói: “Ý ta nói là Ỷ Thiên Kiếm, đám ngốc các ngươi nghĩ đi đâu đấy?”

“À… Ra là Ỷ Thiên Kiếm!”

Mọi người như có điều suy nghĩ ồ lên một tiếng, tựa hồ không mấy hài lòng với kết quả này.

Trong mắt bọn họ, vật thiếp thân thường là mấy thứ như khăn tay hay yếm gì đó chứ căn bản không ngờ tới thứ khác… Song Ỷ Thiên Kiếm từng là chí bảo Nga Mi, Diệt Tuyệt ngày ngày cầm theo cũng được tính là vật thiếp thân rồi.

“Hóa ra là Ỷ Thiên Kiếm!” Không hóng hớt được gì nên mọi người cảm thấy vô cùng thất vọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận