Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 987: Ở chung

Trong lúc Vương Viễn tiếp tục xem qua các bài viết để tìm đầu mối, đột nhiên có một bài viết thu hút sự chú ý của Vương Viễn.

"Trong trò chơi võ hiệp tại sao không có pháp môn tu tiên? Các ngươi có biết có một môn phái tên là Tiêu Dao hay không? Môn phái này chính là một môn phái tu tiên!"

"Phái Tiêu Dao? Tu tiên sao?" Vương Viễn thấy thế, không khỏi sờ cằm.

Hình như đúng là như thế.

Võ học phái Tiêu Dao, thấy thế nào cũng không giống như công pháp phổ thông, yêu cầu nhập môn đã cao hơn các môn phái bình thường khác còn chưa tính, võ học cơ sở của môn phái này là Tiểu Vô Tướng Công, nhất định phải đả thông tất cả kinh mạch toàn thân mới có thể học tập.

Điểm này, nghiễm nhiên đã vượt qua lý niệm của tuyệt đại đa số công pháp.

Còn mấy loại võ học đáng sợ như Bắc Minh Thần Công, Lăng Ba Vi Bộ, đều lấy Tiểu Vô Tướng Công làm cơ sở, nói là pháp môn tu luyện cũng không đủ, chẳng qua cái pháp môn tu luyện này tương đối cơ bản, cho nên xét trong cấp độ võ hiệp, chính là công pháp cấp bậc tuyệt học.

Cho nên căn cứ vào cái luận điểm này mà nói, cái gọi là [Tử Tiêu thần kiếm quyết] của Bạch Hạc Lưỡng Sí có khả năng chính là một môn tuyệt học...

"Nếu Bắc Minh Thần Công cũng có thể coi là pháp môn tu luyện, vậy Kim Cương Bất Hoại Thần Công thì sao?" Vương Viễn đột nhiên bắt đầu tưởng tượng: "Chắc cũng là pháp môn tu tiên? Hắc hắc!"

Trò chơi đang cập nhật bản mở rộng, nên trên diễn đàn cũng không có nội dung gì mới, tất cả đều suy đoán và chửi rủa của người chơi.

Lại nghiên cứu một lúc, không tìm được thông tin bổ ích nào, Vương Viễn dứt khoát tắt máy vi tính, mặc quần áo rồi xuống lầu.

Một thời gian dài ở trong nhà không ra khỏi cửa, Vương Viễn đã rất lâu chưa từng đi ra ngoài, thời gian tháng chạp, thời tiết ngoài trời ở phương bắc đã trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Trên bầu trời, vẫn còn sót lại vài bông tuyết đang rơi.

Bên trong tiểu khu, khắp nơi đều là người trẻ tuổi đang tập thể dục.

Xem ra không chỉ có một mình Vương Viễn là trạch nam...

"Ai nha, là tuyết!"

Đúng lúc này, bên tai Vương Viễn vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc, nhìn qua thì thấy Tống Dương đang hưng phấn như một chú chó hoang xổng xích, lao đến bãi đất trống, vươn tay nhìn bông tuyết rơi vào trong lòng bàn tay, hưng phấn như một người phương nam.

"Chỉ là tuyết thôi, ngươi có cần phải khoa trương như vậy hay không?" Vương Viễn đen cả mặt.

"Trước kia lúc ở nhà, ta rất ít khi nhìn thấy tuyết." Tống Dương nói.

"Không phải cha ngươi làm việc ở đế đô hay sao?" Vương Viễn khó hiểu hỏi.

Đế đô là thành thị phương bắc.

"Đúng vậy!" Tống Dương nói: "Nhưng từ nhỏ ta sống cùng với mẹ..."

"Ồ..."

Vương Viễn hơi sửng sốt nói: "Ngươi nói Phi Vân Đạp Tuyết là anh họ của ngươi?"

"Đúng!" Tống Dương gật đầu.

"Nghe nói cha hắn ta cặp đại gia?" Vương Viễn lại nói.

"Sao lại nói khó nghe như vậy! Ngươi thật là ghê tởm!" Tống Dương bĩu môi.

"Chậc chậc chậc, xem ra cha ngươi cũng cặp đại gia... Hai anh em này thật có bản lĩnh." Vương Viễn dừng lại một chút rồi nói.

"Không cho phép ngươi nói xấu cha ta!" Tống Dương giận dữ, vươn tay muốn kéo ngã Vương Viễn.

Vương Viễn lui về sau một bước, nắm lấy tay của Tống Dương, bỗng nhiên kéo mạnh một phát.

"Ai da!" Tống Dương đứng không vững ngã nhào vào trong ngực Vương Viễn, mặt mo xấu hổ đỏ bừng, đấm ngực Vương Viễn nói: "Thả ta ra, thả ta ra!"

"Hả? Sao tay lại lạnh như vậy?" Vương Viễn kỳ quái nhìn Tống Dương một chút, chỉ thấy cô nàng này còn đang mặc quần áo mùa xuân.

"Trời lạnh như vậy, sao không mặc nhiều vào?" Vương Viễn hỏi.

"Ngươi mua cho ta đi!" Tống Dương buồn bực nói.

"Vậy nhà ngươi có hệ thống sưởi không?" Vương Viễn lại hỏi.

"Không!"

"Đồ ngốc, sao người không chết cóng đi!" Vương Viễn tức giận cười nói.

Cô ngốc này, chơi game mà không kiếm được một đồng, e rằng phải chiến đấu với mùa đông phương Bắc bằng xương bằng thịt.

"Không có tiền!" Tống Dương chua xót nói.

Nha đầu này có tiền đều phung phí, ăn cơm cũng phải ăn chực của Vương Viễn, Vương Viễn cũng đã đến nhà cô, còn lớn hơn phòng ở của Vương Viễn không biết bao nhiêu lần, phí sưởi ấm khẳng định rất đắt, không đóng nổi cũng rất bình thường.

"Hầy..."

Một mình ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, Vương Viễn không đành lòng nói: "Dọn dẹp một chút, tới nhà của ta ở đi! Nhà ta còn có mấy gian phòng trống."

Nhà của Vương Viễn mặc dù không lớn như nhà của Tống Dương, nhưng cũng là một căn nhà tiêu chuẩn có ba phòng ngủ một phòng khách.

Ngoại trừ một gian phòng chứa đồ, một gian khác là phòng ngủ của cha mẹ Vương Viễn lúc trước.

Hiện tại cũng để không, chẳng bằng dọn dẹp ra cho Tống Dương ở, để nha đầu tỉnh lẻ này không bị trời lạnh làm chết cóng.

Ở chung với Vương Viễn được gần một năm, Tống Dương cũng không quá kiêng dè Vương Viễn, ngày bình thường đều là ăn nhờ ở đậu ở nhà Vương Viễn, Vương Viễn còn cho nàng chìa khoá. Bây giờ trời đang rất lạnh, Tống Dương cũng không quá khách sáo với Vương Viễn.

Hai người trở lại trên lầu, dọn dẹp một phen, sửa soạn lại phòng ngủ.

"Đây là cha mẹ ngươi à?"

Dọn dẹp xong, Tống Dương ngồi ở bên giường, ôm một cuốn album hỏi Vương Viễn: "Mẹ ngươi xinh đẹp như vậy, cha ngươi cũng không xấu, sao ngươi lại đáng sợ như vậy?"

"Không biết nói chuyện thì ngậm miệng!"

Vương Viễn trừng Tống Dương một cái nói: "Ngươi nhìn ta giống cha ta như thế, làm sao lại xấu được?"

"Ngũ quan rất giống, nhưng lại bành trướng hơn!" Tống Dương che miệng cười.

"Quên đi, ngươi vẫn nên đi khỏi đây thì hơn! Tránh cho ta cảm thấy ngột ngạt!"

Vương Viễn khó chịu đi qua, thuận tay đoạt lấy cuốn album.

"Soạt..."

Một tấm ảnh ố vàng, rơi ra từ bên trong album.

"Hắc hắc!"

Tống Dương nhanh tay nhanh mắt, duỗi tay ra, cầm bức ảnh trên tay nhìn thoáng qua, sau đó "A" một tiếng.

"Sao vậy?"

Vương Viễn khó hiểu hỏi.

"Đây là ảnh chụp của ai?" Tống Dương hỏi Vương Viễn.

"Khẳng định là của cha ta và mẹ ta!" Vương Viễn nói: "Chẳng lẽ lại là cha ngươi và mẹ ngươi?"

"Ừm!"

Tống Dương ừ một tiếng nói: "Trong bức ảnh thật sự có cha ta và mẹ ta!"

"? ? ? Nói đùa cái gì vậy?"

Vương Viễn hơi sững sờ, thuận tay cầm lấy bức ảnh, chỉ thấy bức ảnh trong tay Tống Dương đúng là một ảnh chụp chung, bối cảnh chính là nhà của Tống Dương, đứng ở chính giữa là cha mẹ hắn, phía sau lưng cha mẹ hắn còn có một nhóm người trẻ tuổi đang tươi cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận