Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1444: Ngồi ngộ Hoàng Đình Kinh

"Thật vậy sao?"

Vương Viễn mừng rỡ.

Trong trò chơi, NPC có AI càng cao, thì mẹ nó càng đê tiện. Hắn vốn tưởng rằng, sau khi Linh Quan mở ra linh trí cũng sẽ bóc lột hắn một phen, không thể ngờ lão vẫn giữ lại một phần đơn thuần này.

"Nhưng mà..." Lúc này Linh Quan lại nói: "Dựa theo quy củ... Ta không thể cứ như vậy trả lại cho ngươi."

"Ta mẹ nó..."

Vương Viễn đen mặt, thu hồi lời vừa mới nghĩ... NPC chính là NPC, đều cùng một đức hạnh cả.

"Cho nên, ngươi muốn lấy Hoàng Đình Kinh đi không khó!" Linh Quan thản nhiên nói: "Lại tìm cho ta một bản kinh thư tương xứng là được, bằng không ta không thể trả lại cho ngươi. Phía trên có quy định, không thể chịu thiệt trước những người chơi như các ngươi."

Linh Quan phân biệt rất rõ ràng.

Hoàng Đình Kinh này quả thực là do Vương Viễn cho, nhưng bản thân lão cũng lấy Tẩy Tủy Kinh đổi lấy, mà Tẩy Tủy Kinh thì lại dùng Dịch Cân Kinh đổi.

Nếu cứ vậy đưa lại cho Vương Viễn thì thật lỗ vốn.

"Chuyện này..."

Vương Viễn nhìn Kinh Kim Cương không chữ trong lòng, lại rối rắm.

Nói thật, Vương Viễn trăm triệu lần không ngờ, tên hòa thượng ngốc Linh Quan này lại mở linh trí.

Nếu hòa thượng này vẫn còn là thằng ngốc hề hề như trước kia, dùng bản kinh thư không chữ này đổi đồ vẫn có tỷ lệ thành công rất lớn, dù sao cũng là đồ ngốc mà...

Nhưng bây giờ, hòa thượng Linh Quan này đã mở linh trí, có trí tuệ, thoạt nhìn còn thông minh hơn cả Vương Viễn. Hắn làm sao còn dám lấy kinh thư không chữ lừa dối lão nữa.

"Đổi không?"

Thấy Vương Viễn do dự không quyết, Linh Quan nhẹ nhàng nhắc: "Nhân mã dưới chân núi sắp đánh lên đây rồi, ngươi không có nhiều thời gian do dự đâu."

"Hừm..."

Vương Viễn trầm tư.

Đại nạn Huyền Từ sắp buông xuống, sau khi người dưới chân núi lên đây, thì chính là lúc Huyền Từ về hưu... Một khi Huyền Từ lui về nghỉ ngơi, thì không còn người nào thầm chỉ điểm cho mình nữa, cho nên bắt buộc phải làm ra quyết định trước khi người dưới chân núi đánh lên.

"Kệ mẹ nó đi!"

Vương Viễn cắn răng, quyết tâm, lấy ra bản Kinh Kim Cương không chữ kia đưa qua.

Đưa ra còn có cơ hội đổi, không đưa ra thì chắc chắn không đổi được, vì sao không đánh cược một lần.

"Đây là?"

Linh Quan lật mở vài tờ Kinh Kim Cương, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Dường như lão cũng không hiểu, rốt cuộc Vương Viễn là tính dùng thao tác đểu gì, thế mà lại lấy một tập giấy trắng ra lừa dối lão.

"Đây là Vô Tự Kinh!"

Vương Viễn bắt đầu học giọng điệu lừa dối của Huyền Từ: "Lục Tổ Huệ Năng không biết chữ cũng có thể lĩnh ngộ Kinh Kim Cương, trên đó có chữ hay không thì có tác dụng gì đâu? Cái gọi là phật hiệu vô tướng, vô ngã tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng... Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn ảo ảnh..."

Vương Viễn không chỉ thuật lại lời Huyền Từ đã nói, còn bỏ thêm mấy câu trong Kinh Kim Cương mà hắn nhớ được vào.

"Ừ..."

Linh Quan nghe vậy, suy nghĩ một chút thì gật đầu, sau đó lấy bản Hoàng Đình Kinh ra, đưa cho Vương Viễn nói: " A di đà phật, Ngộ Si, lòng ngươi mang đại đạo, tất thành chính quả, phúc sinh vô lượng thiên tôn."

Vương Viễn: "..."

Này, lão ca, ta biết ngươi đã phật đạo hợp nhất, nhưng ngươi không cần phải dùng thuật ngữ của hai đạo vào chung một chỗ có được không. Bản chất ngươi còn là một hòa thượng, Thiên Tôn em gái ngươi ấy, có muốn niệm mấy câu Kim Quang Chú nghe chút không hả.

Nhưng nhận kinh thư về xong, Vương Viễn vẫn âm thầm toát mồ hôi hột.

May mà nghe xong mấy câu lừa đảo của Huyền Từ, nếu không thì đúng là không lừa qua cửa được.

Sau khi cất Hoàng Đình Kinh đi, Vương Viễn chạy trở lại Đại Hùng bảo điện, sau đó ngồi trước mặt Huyền Từ, bắt đầu đọc diễn cảm Hoàng Đình Kinh.

Thượng thanh tử hà hư hoàng tiền, thái thượng đại đạo ngọc thần quân.

Vương Viễn niệm một câu, lông mày Huyền Từ lại nhướn một cái.

Niệm Hoàng Đình Kinh trước mặt tượng Phật, Vương Viễn chắc chắn là người đầu tiên từ xưa tới nay.

Đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ mắng Vương Viễn đại nghịch bất đạo, nhưng Huyền Từ thì hiểu rõ, Phật Đà và Đạo Tổ đều giống nhau, có lòng khoan dung rộng lớn hơn xa người thường, chắc chắn sẽ không để ý chuyện có người ở trước mặt họ, không có cùng tín ngưỡng và lý niệm.

Chỉ có những tín đồ tự cho là đúng, mới có thể dùng nội tâm hẹp hòi của mình, làm ra vẻ như nói thay thần phật, dùng cái này để mưu cầu tư lợi.

Cho dù là thần hay phật, có lòng khoan dung rộng lớn thì là chính đạo, phàm là người không chấp nhận được giáo lý của người thì đều là tai họa yêu ma.

Theo từng chữ mà Vương Viễn niệm ra, kinh văn trên Hoàng Đình Kinh cũng giống như Kinh Kim Cương lúc nãy, cũng hóa thành một ký hiệu màu xanh, bay bay xuyên qua quần áo Vương Viễn, dán lên lưng hắn.

Niệm xong ba mươi sáu bộ kinh, tất cả kinh văn trên sách đều biến mất, mà sau lưng Vương Viễn thì có thêm một lá sen màu xanh, xanh tươi mơn mởn.

Kinh Kim Cương hóa thành hoa sen ba màu, có thêm lá sen làm nền, càng hiển thị sinh cơ bừng bừng.

"A di đà phật!"

Nhìn thấy biến hóa trên người Vương Viễn lần này, Huyền Từ chắp tay trước ngực, tụng dài một tiếng phật hiệu: "Ngộ Si đồ nhi, ngươi lại đây!"

"Sư phụ!"

Vương Viễn đứng dậy, đi tới bên cạnh Huyền Từ.

"Hầy..."

Huyền Từ thở dài một hơi, vuốt cái đầu bóng lưỡng của Vương Viễn nói: "Ngươi có tu vi bậc này, lại thêm hai phái phật đạo gia trì, nay vi sư đã không còn tiếc nuối, về sau tự giải quyết cho tốt nhé!"

"Sư phụ... Ta..."

Vương Viễn quả thực không muốn nghe những lời này của Huyền Từ. Vốn đang thật vui vẻ, Huyền Từ thở dài một câu như vậy làm Vương Viễn cũng thương cảm theo.

Hắn đang tính nói vài lời vô nghĩa làm sinh động bầu không khí, thì đột nhiên có một tiểu hòa thượng từ ngoài điện chạy vào, kinh hoảng nói: "Chưởng môn phương trượng, không xong, quốc sư Thổ Phiên, Đại Luân Minh Vương Cưu Ma Trí đến thăm!"

"Cưu Ma Trí? Vì sao lão cũng tới? Muốn vào giúp vui à?"

Nghe đến tên Cưu Ma Trí, Vương Viễn thật sự có chút bất ngờ.

Phiên tăng Thổ Phiên này thật sự là chỗ nào cũng có mặt, náo nhiệt gì cũng vào giúp vui... Mặc dù người này không phải đại gian đại ác, nhưng nhân phẩm cũng chả tốt đẹp gì, chắc là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chăng.

"Dẫn ta đi!"

Huyền Từ đứng lên, sửa sang lại áo cà sa một chút rồi nói: "Ngộ Si, ngươi cũng đi theo ta đi!"

"Tuân lệnh!"

Vương Viễn chắp tay trước ngực, đi theo sau Huyền Từ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận