Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1227: Tìm ra mắt trận

"Vậy sao?" Vương Viễn lại híp mắt nói: "Tuy rằng ta không bắt được ngươi, nhưng dự đoán của ngươi đã không còn tác dụng gì với ta!"

"Hãy bớt sàm ngôn đi, mạng cũng sắp không còn rồi còn ở nơi này mạnh miệng. Mau giết hắn, đồng bạn của hắn sắp tới rồi!"

Thiết Quan Đạo Nhân nghe được lời này của Vương Viễn, tim đập lệch một nhịp, biến sắc, vội vàng chỉ vào Vương Viễn, ra lệnh cho mấy người khác.

Nhận được chỉ lệnh, Thuyết Bất Đắc và Chu Điên cùng nhau xông lên, trường đao thiết côn đánh thẳng về phía Vương Viễn.

Lãnh Khiêm đứng sau đội ngũ vung chiết phiến trong tay lên, ném ra một loạt ám khí xanh mượt về phía Vương Viễn.

"Ha ha ha!"

Nhìn Thuyết Bất Đắc và Chu Điên cùng xông lên, khóe miệng Vương Viễn đột nhiên khẽ nhếch, không tránh không né, cứng rắn đỡ ám khí của Lãnh Khiêm, đồng thời tay trái khẽ hướng lên trên.

"Thuyết Bất Đắc, cẩn thận, hắn muốn bắt thiết côn của ngươi!" Thiết Quan Đạo Nhân lại dự báo.

Thuyết Bất Đắc nghe vậy vội vàng thu côn, né sang bên phải.

"Tránh tốt lắm."

Lúc này, tay trái Vương Viễn lại thu về, tay phải duỗi mạnh ra, chộp lấy binh khí của Thuyết Bất Đắc vào tay mình.

"????"

Thấy tiên đoán của mình quả nhiên mất đi tác dụng với Vương Viễn, Thiết Quan Đạo Nhân lập tức lộ ra biểu cảm hoảng sợ.

"Hừ hừ!"

Còn Vương Viễn thì lại cười lạnh một tiếng.

Kỳ thật tiên đoán của Thiết Quan Đạo Nhân không hề mất đi tác dụng, sở dĩ Thuyết Bất Đắc bị bắt lấy binh khí, hoàn toàn là vì Vương Viễn dùng một hư chiêu.

Bởi vì Vương Viễn phát hiện, tuy Thiết Quan Đạo Nhân có thể đoán trước công kích, nhưng cũng không thoát khỏi thiết lập cứng ngắc sau khi ra chiêu.

Chỉ là Thiết Quan Đạo Nhân có chiêu thức đặc biệt, nên dù bị Vương Viễn đánh trúng, thì cũng sẽ bị hệ thống cưỡng chế né tránh, còn Thuyết Bất Đắc thì lại không có bản lĩnh này rồi.

Hắn ta vừa né, thì lập tức lộ sơ hở, cứng ngắc ngay trước mặt Vương Viễn. Vương Viễn đột nhiên chuyển chiêu thức qua tay phải, đương nhiên là bắt ngay được trường côn của Thuyết Bất Đắc.

"Ta tới cứu ngươi!"

Chu Điên hét lớn một tiếng, bổ một đao về phía Vương Viễn.

"Ha ha!"

Vương Viễn khẽ nhấc chân phải, làm bộ lui về phía sau.

Thiết Quan Đạo Nhân vội vàng hô to: "Cẩn thận chưởng lực bên tay trái hắn!"

Chu Điên nghe vậy vội vàng né sang bên phải, còn Vương Viễn thì lại dừng bước, cầm lấy trường côn của Thuyết Bất Đắc, tay phải sử dụng [Thích Già Trịch Tượng Công], mạnh mẽ vung sang bên phải.

"Đùng!" một âm thanh nặng nề vang lên.

Cả người lẫn côn của Thuyết Bất Đắc mạnh mẽ đập lên người Chu Điên.

Chu Điên chỉ được tăng lực công kích, chứ lực phòng ngự thì bình thường, bị Thuyết Bất Đắc đập như vậy, thanh máu trên đầu giảm xuống một đoạn lớn. Gã đau tới gào khóc kêu to, lại vẫn không quên chửi đồng đội: "Trương Trung, tên mù nhà ngươi chỉ huy kiểu gì thế! Hại chết ông nội ngươi rồi! Bành hòa thượng, mau cứu lão tử."

"Ta..."

Loại người động một chút là chửi mắng đồng đội như Chu Điên là loại người đáng ghét nhất, vừa mở miệng đã mắng chửi Thiết Quan Đạo Nhân tới mức chột dạ, nhìn Vương Viễn trước mắt mà không dám tiếp tục đoán xem bước tiếp theo hắn muốn làm gì.

Bành Oánh Ngọc phía sau nghe tiếng kêu la của Chu Điên, nâng tay chuẩn bị trị liệu.

Không đợi Kim Khâu của Bành Oánh Ngọc hạ xuống, năm ngón tay trái của Vương Viễn cong lại, nhắm thẳng về phía Bành Oánh Ngọc.

"Lão..."

Thiết Quan Đạo Nhân vừa muốn nhắc Bành Oánh Ngọc cẩn thận, thì Vương Viễn đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn hắn ta một cái, nhếch mép cười.

"..."

Thiết Quan Đạo Nhân trực tiếp nuốt câu nói kế tiếp vào lại trong bụng.

Nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, hắn ta không muốn lại bị Chu Điên mắng chửi.

Mà đúng lúc này, Thiết Quan Đạo Nhân chỉ nghe bên tai có một tiếng rồng ngâm, một luồng chân khí hình rồng lướt qua bên người, cuốn lấy Bành Oánh Ngọc.

Vương Viễn kéo mạnh ra phía sau, Bành Oánh Ngọc bị túm đến bên cạnh Vương Viễn. Hắn biết rõ hòa thượng này không chết được, cho nên không thèm lao lực giết lão nữa, mà dùng sức vung mạnh, ném lão ra xa hơn mười mét.

Lúc này ngũ tản nhân đứng trước mặt Vương Viễn chỉ còn lại Thiết Quan Đạo Nhân và Lãnh Khiêm.

Vương Viễn đi từng bước về phía trước, lập tức đi tới bên cạnh Lãnh Khiêm.

"Chạy mau!"

Tuy Lãnh Khiêm không có bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng hắn ta chính là người sử dụng trận pháp Ngũ Hành Hợp Nhất, có thể nói là mắt trận của ngũ tản nhân, cũng là người quan trọng nhất. Nếu hắn ta bị Vương Viễn đánh chết, chắc chắn ngũ tản nhân cũng chẳng ai còn sống.

Thấy Vương Viễn tiếp cận Lãnh Khiêm, Thiết Quan Đạo Nhân không ngồi yên được nữa rồi, vội vàng chắn trước người Lãnh Khiêm, còn hắn ta thì xoay người chuẩn bị chạy.

Vương Viễn thấy thế mỉm cười: "Ha ha ha, bị ta đoán trúng rồi chứ gì!"

Cái gọi là vật họp theo loài, nếu ngũ tản nhân đã nổi danh như vậy thì nhất định ai cũng có sở trường riêng. Chu Điên tấn công cao, Thuyết Bất Đắc phòng cao, Bành Oánh Ngọc đánh không chết, Thiết Quan Đạo Nhân đánh không đến, duy chỉ có Lãnh Khiêm ngoại trừ biết chơi trận pháp, âm hiểm đê tiện ra, thì không còn đặc điểm gì, chuyện này rất kỳ dị.

Ngay cả mới vừa rồi khi chiến đấu, Lãnh Khiêm cũng ra tay một lần, đánh ra mấy mũi ám khí với Vương Viễn, nhưng lực công kích gần như bằng không.

Trong ngũ tản nhân sao có thể có phế vật như vậy? Người này nhất định có chỗ hơn người, hơn nữa còn là cái loại hơn người một cách phi thường, vô cùng có khả năng hắn ta chính là nguồn gốc cho những năng lực cổ quái của ngũ tản nhân, cho nên giết hắn ta trước là chuẩn không cần chỉnh.

Lúc này, Thiết Quan Đạo Nhân lại phấn đấu quên mình chắn trước người Lãnh Khiêm, giúp cho Vương Viễn xác định được ý nghĩ của mình.

Trong lúc nói chuyện, hai tay Vương Viễn hợp lại, một luồng kim quang bật ra từ người hắn.

Lãnh Khiêm bị kim quang bao phủ, không tự chủ được mà vươn cây quạt đánh lên đầu Vương Viễn.

Mà Vương Viễn thì đón lấy công kích của Lãnh Khiêm, tay trái duỗi ra dùng Hổ Giảo Man Triền túm được cổ áo Lãnh Khiêm, năm ngón tay phải cong lại, dùng Ác Long Đào Tâm Trảo đâm vào ngực hắn ta.

"Phập!"

Ngón tay Vương Viễn không hề trở ngại mà cắm vào ngực Lãnh Khiêm, sau đó hắn lôi ra trái tim đã bị làm mờ của Lãnh Khiêm, khiến thanh máu trên đầu hắn ta trống rỗng.

"Xoẹt!"

Lãnh Khiêm chết đi, cảnh tượng lung lay một chút, trận pháp biến mất, Tống Dương cùng đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí trợn mắt há miệng xuất hiện trước mặt Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận