Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 474: Tiết Mộ Hoa rao giá trên trời

Cô nhóc này một mình chơi game đã bị hệ thống cầm tù ở Tiêu Dao Cốc, đi lại trong giang hồ cực ít nên vẫn có chút thiếu kinh nghiệm khi đối mặt với một mặt ghê tởm của NPC.

"Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền?"

Vương Viễn không nhiều lời, tiện tay móc một chổng ngân phiếu ra.

Tống Dương vì Vương Viễn mà không hoàn thành nhiệm vụ xuất sư được, hắn Viễn dĩ nhiên phải bày tỏ gì đó.

"Ha ha!" Tiết Mộ Hoa thấy thế cười nói: "Tiết Mộ Hoa ta há phải loại người tùy tiện bị người ta thu mua như vậy! Ngươi coi thường ta quá rồi!"

"Cũng đúng..."

Vương Viễn trầm ngâm một lát, thu hồi ngân phiếu vào trong túi.

Tiết Mộ Hoa là ai? Thần y đó! Thần y đứng nhất đứng nhì trong giang hồ, Đinh Lão Tiên bán thuốc thôi đã không thiếu tiền rồi huống chi là Tiết Mộ Hoa.

Ngay sau đó Tiết Mộ Hoa lại nói: "Ta cũng không phải loại người thấy chết không cứu, nể mặt mũi sư muội ta, theo lý ta hẳn nên giúp các ngươi mới phải, thế nhưng hệ thống có quy định… không cho cứu nàng ta. Có điều trong thiên hạ không phải chỉ có một mình ta cứu được."

"Còn có ai nữa?"

Vương Viễn mừng rỡ hỏi.

Bằng hiểu biết của Vương Viễn với NPC, chỉ cần bọn họ nói lời này, khẳng định sẽ có chút hy vọng sống.

"Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông!"

Tiết Mộ Hoa lạnh lùng bảo: "Chưởng lực Đại Kim Cương Chưởng này dĩ nhiên mạnh mẽ vô địch, thế nhưng chỉ cần tìm được người xuất chưởng là sẽ có cách cứu."

"Người xuất chưởng? Chuyện này dễ thôi!"

Vương Viễn mỉm cười.

Lúc ấy Huyền Từ đánh A Châu bị thương, Vương Viễn đứng ở ngay hiện trường, với quan hệ giữa hắn và lão, chỉ cần hắn mè nheo nhờ vả chút thì có gì mà lão không đồng ý chứ?

"Dễ? Ha ha! Ngươi coi thường Đại Kim Cương Chưởng quá rồi đấy!"

Tiết Mộ Hoa nghe được lời Vương Viễn nói thì không khỏi cười lạnh: "Nha đầu này có thể sống đến bây giờ, tất cả là nhờ Kiều Phong độ chân khí cho, giờ chân khí không đủ, nàng ta có thể chết bất cứ lúc nào, ngươi không có thời gian đâu."

"Chuyện này…"

Vương Viễn biến sắc, nhíu mày hỏi: "Nếu ngươi đã nói đến nước này thì khẳng định có biện pháp giải quyết đúng không?"

"Đó là điều dĩ nhiên!" Tiết Mộ Hoa sờ cằm, cố ý nói, cười trông vô cùng đắc ý.

Nếu không phải có chuyện cần nhờ vả y thì hắn đã đánh một quyền tiễn y đi đổi mới rồi.

"Xin Tiết thần y chỉ bảo..." Vương Viễn khách sáo nhờ cậy.

"Ha ha!" Tiết Mộ Hoa tiếp tục cười nói: "Ta cũng đâu phải người làm từ thiện, vô duyên vô cớ chỉ điểm cho ngươi. Này anh bạn trẻ, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí đâu, ngươi phải trả giá cao mới được."

"Khốn kiếp!"

Vương Viễn xem như đã nhìn ra tên khốn này cũng tốt nghiệp từ Thiếu Lâm tự rồi.

"Không phải ngươi mới bảo mình không phải loại người tùy tiện bị thu mua sao?"

Vương Viễn khó chịu hỏi.

"Không thể tuỳ tiện thu mua cũng đâu có nghĩa không thể thu mua…" Tiết Mộ Hoa cười vô cùng gợi đòn.

"..."

Vương Viễn nhìn vẻ mặt chuẩn bị dùng công phu sư tử ngoạm của Tiết Mộ Hoa thì đã định bụng kéo khung trò chuyện với Phi Vân Đạp Tuyết ra rồi.

"Yên tâm! Ta không thiếu tiền!" Tiết Mộ Hoa thấy dáng vẻ của Vương Viễn thì khoát tay nói: "Lão phu dù xuất thân từ Tiêu Dao Phái nhưng sư phụ chỉ dạy ta học y thuật, không hề dạy ta võ công, mà bản thân ta lại thích võ công vô cùng. Nếu ngươi có thể dạy ta hai chiêu, ra sẽ chỉ cho ngươi một con đường sống."

"Dạy võ công cho ngươi?"

Vương Viễn nghe thấy lời Tiết Mộ Hoa nói thì hơi sửng sốt.

Còn có thể như vậy hả?

Nói về công pháp, Vương Viễn rất hổ thẹn. Ngộ tính của hắn hạn chế, không giống với những người chơi khác có cột công pháp đầy ắp, võ học trên người Vương Viễn hiện giờ cơ bản đều là võ học chiến đấu thực dụng.

Dạy Đại Kim Cương Chưởng khẳng định không được, đó là công pháp cấp cao của Thiếu Lâm tự, há có thể tùy tiện dạy người khác, huống chi với tư chất của lão này chưa chắc đã luyện thành.

"Ta có một bộ thần công cái thế tên là Dã Cầu Quyền, ngươi có học hay không?"

Vương Viễn ngẫm nghĩ rồi híp mắt cười hỏi.

Càng nghĩ càng cảm thấy bộ công pháp này thích hợp để dạy cho người khác nhất.

"Lão phu cũng hiểu biết đôi chút về võ học nhưng chưa từng nghe nói đến công pháp nào là Dã Cầu Quyền cả, nghe tên đã thấy kém sang rồi!"

Tiết Mộ Hoa nhìn chằm chằm Vương Viễn. cười lạnh rồi nói với vẻ hiển nhiên: "Đừng tưởng lão phu là đồ đần!"

"Ặc..." Vương Viễn thấy Tiết Mộ Hoa không dễ lừa như vậy thì lại nói: "Ác Long Đào Tâm Trảo! Đây là tuyệt học phái Nam Hải, thương hiệu làm nên tên tuổi của Nhạc Lão Tam – một trong tứ đại ác nhân đấy."

"Lão phu thân thể văn nhân, không dùng được công pháp tàn bạo như thế!" Tiết thần y lại nói.

"Mẹ nó, vậy ngươi muốn học cái gì?" Vương Viễn bùng nổ.

Cái này không học, cái kia cũng không học, quả thực khó hầu hạ vô cùng.

"Dịch Cân Kinh này, Kim Cương Bất Hoại Thần Công này, ta không chọn…" Tiết Mộ Hoa nhìn Vương Viễn, thong thả nói.

Con chó này! Mỗi lần lão nêu lên một cái tên là Vương Viễn lại tức thở phì phò một trận.

Bố tổ sư lão, đây rõ ràng là rao giá trên trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận