Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 738: Yêu tăng Ngưu Đại Xuân

“Độc thì tệ, song đám trùng này của người trông cũng được! Rết có thể chiên, bò cạp có thể luộc, cóc có thể…” Kế đó Vương Viễn cười hì hì, thò hai tay ra, chộp lấy đám cổ trùng trên mặt đất.

“Trời ơi!”

Bổ Thiên Thị bị dọa cho mất hồn mất vía.

Cổ trùng không giống trang bị, nó là vật phẩm tiêu hao, mất một con là bớt một con…

Trang bị còn đánh lại được, cổ trùng mà mất phải luyện lại, hơn nữa người chơi phải tự tay làm mới có thể sử dụng tùy ý được. Luyện ra một con cổ trùng cao cấp khó khăn bao nhiêu, người không chơi nhánh Cổ không hiểu được đâu.

Tất cả bọn chúng đều là máu thịt của Bổ Thiên Thị đó.

Không đợi Vương Viễn thò tay xuống bắt, hắn ta đã luống cuống tay chân thu hồi cổ trùng trên đất.

“Này, đừng dễ giận vậy chứ, cho ta một con đi…” Vương Viễn vô liêm sỉ chìa tay ra xin.

“Cút!”

Bổ Thiên Thị đau lòng rớt nước mắt, đáp lại cộc lốc.

“Ngươi không cho ta có thể cướp!” Sau khi bị từ chối, Vương Viễn bèn giẫm chân xuống đất một phát, khiến trên mặt sàn xanh in hằn một dấu chân thật sâu, làm bộ định ăn cướp.

Bổ Thiên Thị tức giận, trợn mắt nhìn Vương Viễn, trực tiếp chọn đầu hàng.

Thi đấu có thể thua nhưng không được phép khiếp sợ!

Người khác mà đầu hàng, mọi người nhất định sẽ giễu cợt một phen, sau này rảnh rỗi lại lôi ra mà cười nhạo, nhưng Bổ Thiên Thị đầu hàng tất cả đều tỏ vẻ mình hiểu được.

Người chơi thích khách đối đầu với người chơi loại hình xe tăng vốn đã không có ưu thế rồi, thủ đoạn công kích chính của Bổ Thiên Thị lại là cổ trùng, nhưng Vương Viễn không những da dày thịt béo, còn hoàn toàn không sợ cổ trùng, thậm chí nuốt sống chúng. Đánh nhau với loại người đáng sợ này làm đếch gì, cổ trùng không cần tiền à?

Đổi thành bất cứ người chơi nào, gặp phải đối thủ như Vương Viễn cũng chọn đầu hàng cả thôi.

Cổ trùng chính là mạng của cổ sư, cũng là tu vi và thực lực của họ, không thể vì mặt mũi mà để người ta đánh mất toàn bộ tu vi của mình được.

“Cách xa ta ra chút!”

Vương Viễn trở lại dưới đài, lập tức bị nhóm Một Đám Ô Hợp ghét bỏ, nhất là Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị, hai cô nàng sợ hãi kêu lên, tránh tuốt về sau.

Không khó để nhìn ra, hành động nuốt mật rắn sống của rồi của Vương Viễn đã tạo thành bóng ma tâm lý không hề nhỏ trong lòng mọi người, ngay cả người chơi phái Ngũ Độc là Nhất Mộng Như Thị cũng không chịu nổi.

Chỉ có mỗi Tống Dương tò mò hỏi: “Ăn ngon không?” Đây là một kẻ tham ăn điển hình.

“Chua chua ngọt ngọt, ăn giống như đào ấy!” Vương Viễn đáp chắc nịch.

“Trời ơi, sau này ta sẽ không bao giờ… ăn đào nữa!” Bôi Mạc Đình và Mario ghét bỏ lớn tiếng hô to.



Sau khi thắng ván thứ tư, tỷ số hai bên rốt cuộc bằng nhau, hiện đang hòa.

Ván thứ năm, Vương Viễn liếc nhìn mọi người xung quanh, sau đó chọn bỏ quyền thi đấu.

Trận đầu, Vạn Thánh Vô Cương với một phần ưu thế dẫn trước.

Hành động bỏ quyền thi đấu ván thứ năm của Vương Viễn khiến nhóm Một Đám Ô Hợp bất mãn cực kỳ: “Sao lại bỏ quyền? Chúng ta không còn ai hả?”

“Có chứ!”

Vương viễn nói: “Dù sao các ngươi có lên cũng thua! Lãng phí thời gian của mọi người không tốt đâu!”

“Đậu đậu đậu! Đậu xanh rau má nhà ngươi! Con lừa ngốc chết tiệt, người chờ đó! Trận kế tiếp chống mắt lên mà xem chúng ta!” Bôi Mạc Đình chỉ thẳng vào Vương Viễn, kiên quyết nói.

Nhóm Mario cũng tỏ vẻ nghiêm túc, khí thế bừng bừng.

“Ha ha!” Vương Viễn hơi mỉm cười: “Đừng huênh hoang cho có nhé, trừ ta ra, mấy cô gái cũng thắng được một bàn rồi đấy! Các ngươi phải cố gắng lên, ngàn vạn lần đừng để bại bởi mấy cô ấy đó.”

“Bỏ cuộc sao? Đám khốn nạn này đang giở trò quỷ gì vậy?” Phía bên Vạn Thánh Vô Cương vô cùng khó hiểu khi thấy Một Đám Ô Hợp từ bỏ ván thi đấu cuối cùng.

Thi đấu thể thao có ba trận, trận thứ nhất luôn là trận chắc chắn nhất. Theo lý mà nói thì trận đầu tiên hẳn phải nên dốc hết sức ứng phó nhất mới phải. Nhưng tại sao đối phương lại đột nhiên không đánh nữa, thật khiến người ta có hơi khó hiểu.

“Liệu có phải họ muốn giữ sức không?” Sau khi Bổ Thiên Thị đánh nhau với Vương Viễn xong, trong lòng vẫn còn sợ hãi Một Đám Ô Hợp.

“Bổ Thiên nói cũng hơi có lý! Nhưng cũng không đúng hoàn toàn!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí suy nghĩ một chút rồi bảo: “Bỏ thi đấu không nằm ngoài hai tình huống, loại thứ nhất là giữ sức, loại thứ hai thì…”

Hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó chính là che giấu nhược điểm, rất có khả năng đối phương sợ bị chúng ta nhìn ra được nhược điểm gì đó, cho nên mới dứt khoát bỏ ván thứ năm, nhưng làm như vậy lại có chút giấu đầu hở đuôi.”

“Hửm?” Đạo Vô Hưu nghi ngờ bảo: “Ý của đội trưởng là, đám người Một Đám Ô Hợp này…”

“Không sai!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí chắc chắn đáp: “Đến giờ ngươi vẫn chưa nhìn ra sao? Cái đám Một Đám Ô Hợp đó hoàn toàn khác với những chiến đội khác. Thực lực giữa các thành viên trong đội bọn họ chênh lệch nhau quá lớn, có một cao thủ giống như Ngưu Đại Xuân, mà cũng có một đứa tạm bợ giống như Nhất Mộng Như Thị. Cho nên bọn họ bỏ ván cuối cùng, cũng không phải là để giữ sức, mà tám mươi phần trăm là đã dùng hết bản lĩnh, không còn cao thủ nào có thể chống đỡ được nữa.”

Suy cho cùng cũng là đội trưởng, nên khả năng phân tích của Bạch Hạc Lưỡng Sí cực mạnh. Sau mấy ván thi đấu, hắn ta cũng đã hoàn toàn nhìn thấu tình hình của Một Đám Ô Hợp.”

“Chuyện này…”

Nghe thấy lời này của hắn ta, đám người Vạn Thánh Vô Cương có hơi đăm chiêu.

Đúng thật, từ ván thi đấu thứ tư này đã không khó để nhìn ra, chất lượng đội viên của Một Đám Ô Hợp quả thực chênh lệch không đều. Tuy Vương Viễn và Tống Dương đều là hai tên độc ác có thân thủ bất phàm, nhưng những người khác rõ ràng đều mang bộ dáng không chịu nổi một kích. Việc này ngược lại cũng ứng với lời phân tích của Bạch Hạc Lưỡng Sí, rằng Một Đám Ô Hợp có khuyết điểm về mặt thực lực. Sở dĩ bọn họ bỏ ván thứ năm, cũng không phải để giữ sức, mà đúng thật là không thể tìm ra được đội viên nào có thể chiến một trận, kêu bọn họ lên sân chẳng qua cũng chỉ là phơi bày sự thiếu sót của đoàn đội mà thôi.

“Vậy trận thứ hai chọn bản đồ nào đây?” Đạo Vô Hưu hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận