Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1415: Để ta đi!

“Chu huynh thấy thế nào? Lợi hại đúng không!” Vương Viễn liếc nhìn Chu Nguyên Chương với vẻ đắc ý, sau đó lên tiếng hỏi.

“Ừ!”

Chu Nguyên Chương nghiêm túc gật đầu nói: “Đại pháo Thần Võ đúng không... Nếu ta có được thứ này thì đuổi đám người Mông Cổ đi từ lâu rồi!”

Vương Viễn: “...”

Nhìn thấy không, đây mới là tâm thái của một vị đế vương chân chính, không lúc nào là không nghĩ tới chuyện tiêu diệt Thát Đát khôi phục Trung Hoa. Trong đầu tên phế vật Trương Vô Kỵ lúc nào cũng chỉ nghĩ tới mấy người phụ nữ, làm giáo chủ đúng là phí của trời.

...

“Cự Mộc Kỳ! Nhân lúc này tấn công cửa thành!”

Dưới sự tấn công của đại pháo Thần Võ, công sự phòng ngự của Phàn Thành đã sắp chống đỡ không được. Mắt thấy lực phòng ngự của Phàn Thành đã giảm mạnh, Chu Nguyên Chương chỉ huy Cự Mộc Kỳ chuẩn bị tông cửa.

Công thành mà, cửa thành mới là thứ quan trọng nhất, chỉ có mở được cửa thành, thả cầu treo xuống mới có thể dẫn quân vào trong thành, đột phá bên trong.

Kỳ chúng của Cự Mộc Kỳ kéo theo một cây gỗ lớn nặng hơn ngàn cân đồng loạt xông về phía trước.

Có điều lúc bọn họ nhảy vào sông đào bảo vệ thành, đột nhiên có một đống nhân ngư ăn thịt người chui ra từ bên trong sông, nháy mắt đã gặm kỳ chúng của Cự Mộc Kỳ thành một đống xương khô.

“Nhân ngư ăn thịt người?” Vương Viễn chau mày.

Con mẹ nó, người Mông Cổ vậy mà còn biết dùng cả chiến thuật sinh vật! Nghe nói hồi trước lúc bọn chúng công thành cũng đã ném chuột vào trong thành, bây giờ lại nuôi nhân ngư ăn thịt người ở sông đào bảo vệ thành, thật đúng là thân thiện với thiên nhiên.

“Ghê tởm! Đám Thát Đát này quá ác độc!”

Chu Nguyên Chương đã từng được chứng kiến sự hung tàn bá đạo của quân Mông Cổ, y cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Vi Tiểu Bảo và Cao Thăng Thái lại là lần đầu trông thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

“Làm sao bây giờ?”

Chu Nguyên Chương lại híp mắt nói: “Nếu chỉ dựa vào xe pháo, quả thật có thể áp chế công sự phòng ngự của người Mông Cổ, nhưng nếu không thể mở được cửa thành, thả cầu treo xuống, có tường thành ở đây, chúng ta vẫn không đánh vào được. Chờ bọn họ khôi phục nguyên khí, chỉ sợ chúng ta càng không đánh lại.”

Tình hình hiện giờ có thể nói là vô cùng khẩn trương.

Dù sao thời gian có hạn, không nhân lúc xe pháo áp chế được mà đánh vào cửa thành, e rằng sẽ không công được Phàn Thành.

Nhưng bây giờ trong sông đào bảo vệ thành toàn là nhân ngư ăn thịt người, kỳ chúng của Cự Mộc Kỳ nhảy vào lập tức biến thành một đống xương khô, hoàn toàn không thể đột phá được phòng tuyến của sông đào bảo vệ thành, như vậy làm sao có thể đánh vào cửa thành được chứ.

Vương Viễn sờ sờ chiếc đầu trọc của mình, nói: “Không phải chỉ là cửa thành thôi à! Để ta!”

“Ta không phủ nhận Ngộ Si đại sư ngươi võ công cao cường, nhưng một mình ngươi liệu có làm nổi không? Đấy chính là cửa thành! Không phải là cao thủ võ lâm! Ngươi là thống soái của chúng ta, tuyệt đối không thể làm xằng làm bậy!”

Chu Nguyên Chương hỏi.

Cao thủ có võ công cao cường thế nào thì cũng phải so với đối thủ là võ lâm nhân sĩ, việc công thành đoạt đất không phải chỉ dựa vào thực lực của người trong võ lâm là có thể xoay chuyển được. Hoàng Dược Sư, Châu Bá Thông, Nhất Đăng - ba người bọn họ có lợi hại không? Ba người này cùng với bốn vị cao thủ khác vẫn bị mấy trăm bộ binh bao vây chỉ biết nhắm mắt chờ chết - đây chính là sự khác biệt giữa nhân sĩ võ lâm và chiến tranh.

“Ta không bao giờ làm mấy việc mà bản thân không nắm chắc!”

Vương Viễn bỏ lại một câu này, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại đi thẳng về phía cửa thành.

Nhờ có lửa đạn yểm trợ, Vương Viễn băng qua vô số mũi tên và đá rơi, đi tới sông đào bảo vệ thành. Lúc này mọi người chỉ thấy trên người Vương Viễn lóe lên một luồng ánh sáng vàng, hắn hứng toàn bộ mũi tên và đá rơi bay đầy trời, nhảy qua bờ sông bên kia.

Vô số mũi tên và đá rơi va vào người của Vương Viễn, hắn cũng không gặp một chút trở ngại nào. Sau khi rơi xuống đất Vương Viễn lộn cú mèo một cái, lăn đến dưới cửa thành, sau đó hắn lấy ra từ trong ngực cây gỗ nặng ngàn cân của Cự Mộc Kỳ, dùng Thích Già Trịch Tượng Công ném về phía cửa thành.

“Oanh!!!”

Dựa vào lực cánh tay của Vương Viễn, kết hợp với cây gỗ nặng hơn ngàn cân của Cự Mộc Kỳ, uy lực của nó chỉ có thể hình dung bằng hai từ “khủng bố”. Cửa thành kiên cố ăn một đòn này của Vương Viễn cũng đã bắt đầu đong đưa dữ dội.

Gạch đá ở bên trên cửa thành cũng rơi lả tả xuống dưới vì cú va đập này.

“Ai za? Kiên cố đến vậy hả?”

Vương Viễn có chút ngoài ý muốn, nhặt cây gỗ lên, lại ném một lần nữa.

“Răng rắc!”

Cửa thành lại tiếp tục đong đưa, then cửa phía đằng sau cũng gãy làm hai.

“Không ổn rồi! Cửa thành sắp bị phá!”

Quân thủ thành phía sau cửa thấy then cửa bị Vương Viễn đánh gãy thì đồng loạt xông tới, một bên đẩy cửa thành, một bên khác thì nâng tới vô số cây gỗ, đầu này của cây gỗ chèn vào chỗ then cửa bị gãy, đầu kia thì cố định ở trên mặt đất, lần thứ hai giữ vững cửa thành.

Dưới sự hợp lực của quân Mông Cổ, cửa thành một lần nữa được cố định, hơn nữa còn kiên cố hơn cả lúc nãy.

Vương Viễn thi triển Thích Già Trịch Tượng Công liên tục ném mấy cây gỗ lớn nặng hơn ngàn cân mà vẫn chưa thể đẩy được cửa thành, thậm chí nó chỉ hơi đong đưa một chút.

“Má nó! Là do các ngươi ép ta đấy!”

Vương Viễn thấy không phá được cửa thành, hắn cắn răng một cái, tay duỗi vào trong ngực lấy ra một họng pháo to dài.

Đây chính là đại pháo Thần Võ phiên bản tăng cường mà Vương Viễn mượn của Độc Cô Tiểu Linh.

Má nó chứ, nếu không đẩy được thì phá hủy luôn đi!

Thuần thục nhét đạn pháo vào bên trong, Vương Viễn đặt đại pháo Thần Võ ở trên vai, sau đó nhắm ngay cửa thành Phàn Thành.

“Oanh!!!”

Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, Vương Viễn bị sức giật của pháo đẩy lùi về sau 4-5 bước, mãi mới ổn định lại được cơ thể, họng pháo đen ngòm tỏa ra làn khói trắng nhè nhẹ.

Cửa thành Phàn Thành bị pháo nổ tạo ra một chiếc lỗ có đường kính hơn 1 mét.

Thông qua lỗ hổng này, Vương Viễn có thể thấy được quân Mông Cổ đứng ở phía sau cửa thành chật như nêm cối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận