Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1352: Đấu trí với Mộ Dung Phục

Đợi bụi mù tan đi, Vương Viễn bò dậy, Vương Ngữ Yên và mấy người Công Dã Càn chạy tới, kéo Mộ Dung Phục ở dưới người Vương Viễn lên.

Mộ Dung Phục bị Vương Viễn đập một cái này, thương thế thực sự không nhẹ… mặt mày xám như tro tàn, nói chuyện như tiếng muỗi kêu…

Bên kia, Hư Trúc và Thiên Sơn Đồng Lão đã an toàn rơi xuống đất, cách đó không xa còn có một thi thể nằm đó.

Tiểu hòa thượng đó đang cảm ơn một công tử áo xanh, công tử áo xanh đó chính là Đoàn Dự, thế tử Đại Lý.

Quả nhiên, chỗ nào có Vương Ngữ Yên thì chỗ đó có Đoàn Dự.

Đối mặt với lời cảm ơn của Hư Trúc, tên đần này xua tay, đáp: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, cứu người còn hơn xây bảy tòa tháp, ta chỉ giúp một việc thôi, ngươi hẳn nên cảm ơn Mộ Dung công tử đi…”

Nói xong, Đoàn Dự liếc mắt nhìn Vương Ngữ Yên ở bên cạnh Mộ Dung Phục, hy vọng Vương Ngữ Yên có thể nhìn mình một cái, bản chất nịnh bợ lộ ra rõ ràng.

Nhưng trong mắt của cô gái Vương Ngữ Yên này chỉ toàn là Mộ Dung Phục, hoàn toàn không nhận ra có một tên nịnh bợ đang lặng lẽ nhìn mình chăm chú.

“Đáng thương thay! Ta thật sự cảm thấy buồn cho ngươi đó…” Vương Viễn ra chiều thông cảm.

Lúc này, Phong Ba Ác cầm đao, lớn tiếng chất vấn Vương Viễn: “Hòa thượng thối! Ngươi làm trò quỷ gì thế? Vậy mà lại khiến công tử nhà chúng ta bị thương thành ra như vậy…”

“A di đà phật!” Vương Viễn nói với vẻ nghiêm túc: “Hòa thượng ta rớt xuống từ trên vách núi, mà Mộ Dung công tử lại xuất hiện ở nơi này, tất cả đều đã định trước trong số mệnh, mệnh nên thế nào thì có liên quan gì đến hòa thượng ta!”

“Mả mẹ ngươi!” Phong Ba Ác nghe vậy thì nổi giận, tiến lên định chém Vương Viễn.

Đặng Bách Xuyên đã tận mắt nhìn thấy Bao Bất Đồng chết thảm trong tay Vương Viễn, biết tu vi của hắn cực cao, sợ Phong Ba Ác cũng nối gót theo đó, nên vội vàng ngăn cản gã lại.

Vương Viễn chẳng muốn để ý đến tên chó điên Phong Ba Ác này, mà quay người nói: “Mộ Dung công tử, lẽ nào ngươi cũng tới bắt Thiên Sơn Đồng Lão sao?”

Vừa rồi khi ở trong rừng cây, Vương Viễn đã tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Phục ở phía sau làm chỗ dựa cho Phượng Vũ Cửu Thiên, có thể nói là một trong những kẻ chủ mưu trong chuyện này, nếu như Mộ Dung Phục cũng muốn bắt Thiên Sơn Đồng Lão, vậy thì không dễ xử rồi.

Tuy hắn không trực tiếp đánh nhau với y, nhưng một chiêu [Đấu Chuyển Tinh Di] tuyệt vời vừa rồi đó của y, thực đúng là vô song vô đối, khiến Vương Viễn có hơi sợ ném chuột vỡ bình.

Lúc này, phía sau có Lý Thu Thủy, nơi này có Mộ Dung Phục, cảm giác nhiệm vụ này thật sự càng ngày càng khó.

“Ha ha!”

Mộ Dung Phục chỉnh lại áo mũ tán loạn sau khi bị Vương Viễn đập vào, cười đáp: “Ngộ Si đại sư, chuyện này không liên quan đến ngươi, Thiên Sơn Đồng Lão vô cùng quan trọng đối với ta…”

“Sao lại không liên quan?” Vương Viễn đáp: “Không nhìn thấy hòa thượng đó sao? Hư Trúc! Con… tiểu hòa thượng có quan hệ vô cùng tốt với phương trượng của Thiếu Lâm tự chúng ta, ngươi giành đàn bà với hắn, không phải là đối đầu với Thiếu Lâm tự chúng ta hay sao?”

Vương Viễn gian ngoa là thế, trực tiếp kéo cả Thiếu Lâm tự ra.

“Cha ta và phương trượng Thiếu Lâm tự Huyền Từ có quan hệ cá nhân sâu sắc, Ngộ Si đại sư lại là đệ tử thân truyền của phương trượng Huyền Từ, hai người chúng ta cũng xem như là có quan hệ sâu xa. Hư Trúc, ngươi đương nhiên có thể đưa đi, nhưng Thiên Sơn Đồng Lão nhất định phải ở lại!” Mộ Dung Phục lạnh lùng đáp.

“Vậy nếu ta cứ nhất định muốn dẫn bọn họ đi thì sao?” Vương Viễn thấy Mộ Dung Phục không chịu nhường bước, cũng rất bất đắc dĩ, chỉ đành chọn liều một phen.

Với tu vi của hắn hiện tại, cho dù đánh không lại cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng chặn cao thủ tuyệt đỉnh, cho Hư Trúc thời gian chạy trốn thì vẫn có thể làm được.

“Vậy không phải muốn Mộ Dung thế gia và Thiếu Lâm tự đều khó xử hay sao?” Sắc mặt của Mộ Dung Phục u ám, chiếc quạt trong tay xòe ra, sát khí cũng hiện ra.

Khôi phục Đại Yến chính là lý tưởng của mấy thế hệ nhà Mộ Dung, lôi kéo nhân sĩ giang hồ, chiêu binh mãi mã là chuyện mà Mộ Dung Phục bị ám ảnh nhất hiện nay, Thiên Sơn Đồng Lão trùng hợp lại là nhân vật mấu chốt, nên Mộ Dung Phục hiển nhiên không định từ bỏ. Nếu không phải không có cách, thì y cũng sẽ không muốn đắc tội với Thiếu Lâm tự.

“Soạt!”

Mắt thấy Vương Viễn và Mộ Dung Phục sắp trở mặt, đột nhiên phía sau Vương Viễn vang lên tiếng xích sắt.

Hai người Phi Vân Đạp Tuyết không biết từ khi nào đã đáp xuống đất, Điều Tử cầm một bộ gông cùm đi tới bên cạnh Vương Viễn, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Phục và nói: “Mộ Dung Phục, bản quan chính là thần bộ số một của Lục Phiến Môn, Điều Tử, có người báo cáo ngươi có mưu đồ tạo phản, tội ác tày trời, mau đi về nha môn cùng bản quan một chuyến đi!”

Nói xong, Điều Tử giơ chiếc gông cùm đến trước mặt Mộ Dung Phục.

“…”

Mộ Dung Phục trông thấy gông cùm trong tay Điều Tử, sắc mặt cũng thay đổi, không khỏi lùi về sau một bước.

Y hiển nhiên biết rõ thứ này là gì, trời đất bao la, quốc pháp là lớn nhất, tội danh được chứng thực, vậy cho dù ngươi là cao thủ Thần cấp, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị xử tử.

“Bắt hắn, bắt hắn!” Phi Vân Đạp Tuyết thấy Điều Tử dũng mãnh phi thường như thế, ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.

“Hừ, ngày tháng còn dài, sẽ còn gặp lại nhau!”

Mộ Dung Phục một là e ngại trong tay Điều Tử có gông cùm, hai là bị Vương Viễn đập một cái đã bị thương không nhẹ, lúc này hiển nhiên không dám cứng đối cứng, chỉ đành vứt lại một câu, rồi dẫn theo gia thần cùng Vương Ngữ Yên quay người chạy trốn.

“Vương cô nương…”

Đoàn Dự thấy thế, thi triển Lăng Ba Vi Bộ đuổi theo.

Điều Tử kêu lên một cách chính trực và nghiêm túc: “Nể tình ngươi cứu người có công, nên hôm nay bản quan không tính toán với ngươi, nếu lần sau còn để bản quan nhìn thấy, vậy đừng trách bản quan vô tình!”

“Tại sao không bắt hắn chứ?” Phi Vân Đạp Tuyết tức anh ách, nói: “Mộ Dung Phục này thật sự rất xấu xa!”

“Bắt cái con khỉ! Ta hù hắn thôi!” Điều Tử đáp: “Ngươi có hiểu pháp luật không đó, bây giờ hắn muốn tạo phản cũng chỉ là tư tưởng, mà chưa thực hiện, không có chứng cứ, ta cũng đành bó tay với hắn.”

Tất cả mọi người: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận