Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 272: Khóa Lỗ Ban

So sánh ra thì người chơi hồng y đó còn giống một con lệ quỷ hơn cả ông già kia.

Khỏi cần đoán, trong toàn bộ trò chơi, người có trang phục quỷ dị như vậy chỉ có đúng một mình Bôi Mạc Đình.

Vương Viễn bế quan nửa tháng, ngày thường hai người cũng chỉ gửi tin nhắn tán dóc, cũng đã rất lâu không gặp, không ngờ trang phục trên người Bôi Mạc Đình càng lúc càng lẳng lơ như vậy.

Đại lễ Thanh Minh mà lại mặc một bộ đồ như vậy chạy khắp phố, không gặp quỷ thì cũng thật có lỗi với cách mặc này của y.

“Tiểu Bôi này! Ngươi đang nghiên cứu gì thế?”

Vương Viễn thấy thế, bước nhanh về phía trước rồi hỏi.

“Cuối cùng ngươi cũng tới!”

Ngẩng đầu nhìn thấy là Vương Viễn, Bôi Mạc Đình rơi nước mắt nói: “Mau vào đội, mau vào đội.”

Nói xong, Bôi Mạc Đình gửi lời mời vào đội cho Vương Viễn.

Sau khi Vương Viễn nhấn vào đội xong, quỷ hồn ông già đó quay đầu nhìn thoáng qua Vương Viễn, híp mắt nói: “Lão hủ là Lỗ Cửu Công, xin được chỉ dạy…”

“Không dám! Ngưu Đại Xuân!” Vương Viễn chắp tay với quỷ hồn đó.

“Ừm!” Lỗ Cửu Công gật đầu và chỉ vào hai tay của Bôi Mạc Đình, nói: “Nếu đã gặp nhau, thì chính là duyên phận, lão hủ có một vật, cho dù là ai trong hai người các ngươi, chỉ cần có thể mở được nó, thì coi như thông qua thử thách của lão hủ.”

“?”

Vương Viễn nhìn theo hướng ngón tay của Lỗ Cửu Công với vẻ mặt hoang mang, chỉ thấy Bôi Mạc Đình đang ôm một bảo vật kì quái trong tay.

Thứ đó cực kỳ quái dị, nhìn qua giống như một khối gỗ hình lập phương được ghép lại từ những miếng gỗ. Nhưng những miếng gỗ này lại là mảnh này nối với mảnh kia, móc vào với nhau, trên cơ bản không có chỗ cho người xuống tay.

“Ngươi mở được mấy mảnh rồi?” Kết quả Vương Viễn hỏi cơ quan kỳ quái kia.

“Ta vẫn chưa tìm được đầu mối.” Bôi Mặc Đình mặt dày đỏ mặt, cảm giác tiểu tử này đã ở đây nghiên cứu nửa ngày rồi nhưng không có một chút tác dụng gì.

“...”

Vương Viễn hết chỗ nói nổi, gửi ảnh chụp màn hình món đồ chơi trong tay cho Độc Cô Tiểu Linh.

Thân là đại sư thuật cơ quan, Độc Cô Tiểu Linh chuyên nghiệp hơn những người khác rất nhiều. Thứ này hiển nhiên cũng không thành vấn đề.

“Khóa Lỗ Ban!”

Không hổ là đại sư cơ quan, nhìn thấy ảnh chụp màn hình mà Vương Viễn gửi, Độc Cô Tiểu Linh lập tức nhận ra đây rốt cuộc là thứ gì.

“Mở kiểu gì?” Vương Viễn lại hỏi.

“Trước tiên ngươi cần lấy... sau đó... tiếp đến... rồi lại... cuối cùng...” Độc Cô Tiểu Linh gửi giáo trình vô cùng chi tiết và tỉ mỉ tới, lưu loát mấy trăm chữ, ta cũng không thể ghi lại được, mọi người sẽ bớt nói ta kéo dài chữ.

Vương Viễn nhìn một tràng giang đại hải.

Cuối cùng Độc Cô Tiểu Linh còn không quên hỏi một câu cực kỳ thân thiết: “Đọc có hiểu không đó? Nếu không hiểu thì ta sẽ đích thân qua đó.”

“Hiểu rồi!”

Vương Viễn thuận tay đóng khung trò chuyện lại, đặt khóa Lỗ Ban xuống đất một cách vô cùng nghiêm túc.

“Tìm được cách giải quyết nó rồi!” Bôi Mạc Đình nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Viễn, ngạc nhiên nói.

“Tránh ra tránh ra!”

Vương Viễn khoát tay, ra hiệu cho Bôi Mạc Đình né qua bên cạnh, chợt hắn lôi thiền trượng ra, dốc hết toàn bộ sức lực đập một thiền trượng lên khóa Lỗ Ban kia.

Khóa Lỗ Ban chẳng qua cũng chỉ được làm từ gỗ bình thường, làm sao chịu được một gậy nứt bia vỡ gạch này của Vương Viễn.

“Rầm!”

Khóa Lỗ Ban vỡ nát thành tiếng, biến thành một đống vụn gỗ.

Mẹ nó, sao phải dùng đến cách phiền phức như vậy! Hết bước này đến bước kia, cứ một gậy đập nát là được!

“Đậu má!”

Bôi Mạc Đình thấy thế, nheo mắt kinh ngạc, lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Lôi Cửu Công cũng vô cùng kinh hãi, tức giận chỉ vào Vương Viễn và nói: “Con lừa ngốc nhà ngươi, vậy mà lại đập vỡ bảo bối của ta!”

“Lão già ngươi nói thẳng là mở, cũng không nói là mở thế nào! Ngươi quản được ta mở kiểu gì chắc!” Vương Viễn bĩu môi khinh thường.

“Hừ! Con lừa ngốc vô liêm sỉ! Đền mạng đi!”

Bị Vương Viễn chọc giận như vậy, Lôi Cửu Công không nói gì để chống đỡ, đột nhiên thẹn quá hóa giận, sắc mặt u ám, móng tay ở hai tay dài ra, cào về phía Vương Viễn.

“Ra tay? Cầu còn chẳng được!!”

Thấy Lôi Cửu Công bị chọc giận định dùng vũ lực, Vương Viễn hơi mỉm cười.

Đối với hai người Vương Viễn mà nói, chiến đấu bằng vũ lực đơn giản hơn đấu trí rất nhiều. Vừa rồi khi Vương Viễn đứng phía sau hai người Lôi Cửu Công và Bôi Mạc Đình, còn có suy nghĩ đánh úp Lôi Cửu Công, nhưng hệ thống nhắc nhở Lôi Cửu Công là người ra đề, trước mắt không thể bị tấn công.

Lúc này, nếu Lôi Cửu Công đã chủ động công kích, cũng xem như đúng ý của Vương Viễn.

Đối mặt với Lôi Cửu Công đang nhào về phía mình, Vương Viễn không tránh cũng chẳng né, hắn giơ tay trái lên, gập đầu ngón tay rồi tóm về phía cổ tay Lôi Cửu Công.

Bôi Mạc Đình ở một bên xoay cổ tay, rút trường kiếm đâm vào sườn lão ta.

“Vụt!”

Nhưng ngay lúc công kích của hai người rơi lên người Lôi Cửu Công, thì lập tức cảm thấy dưới tay trống không.

Lúc này, tay của tay của Vương Viễn giống như bắt phải không khí, xuyên qua cổ tay của Lỗ Cửu Công.

Một kiếm của Bôi Mạc Đình cũng đâm vào không khí, thâm chí còn kéo cả người y xuyên qua Lỗ Cửu Công.

"Hả?"

Một chiêu thất bại, Vương Viễn và Bôi Mạc Đình đồng loạt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Hừ hừ hừ!"

Lỗ Cửu Công hừ lạnh một tiếng, móng tay dài ra mấy tấc, chia ra túm vào ngực Vương Viễn và phía sau lưng Bôi Mạc Đình.

"Xoẹt!"

Lượng sát thương màu tím nhảy lên trên đầu Vương Viễn, máu đột nhiên tụt mất một đoạn.

Đại hòa thượng da dày thịt béo có nội lực kinh người như Vương Viễn bị tóm một cái còn không thể ngăn cản nổi, nói gì đến một kiếm khách như Bôi Mạc Đình.

Trong một chốc đã bị Lỗ Cửu Công đánh rớt nửa cây máu.

May mà hiện tại Bôi Mạc Đình là người chơi của Nhật Nguyệt Thần Giáo, tu luyện được bộ công pháp trung cấp "Âm Sát Quyết" cũng coi như là nội công thượng thừa. Nếu như vẫn còn là đệ tử Hoa Sơn, không thì sợ rằng lần này cũng không sống nổi.

"Khá lắm!"

Vương Viễn từng giết qua Trành Quỷ ở Hổ Khiếu, nên cũng không phải lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này. Vì vậy nên hắn tiến lên phía trước chắn trước mặt Lỗ Cửu Công nói với Bôi Mạc Đình: "Lão già này là yêu quái âm hồn! Bôi Tử ngươi tránh xa xa một chút, đừng tấn công lão!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận