Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1016: Là một thằng đàn ông mạnh mẽ, kỵ nhất là manh thú hung hãn nhất

Vũ khí có độ bền bị hỏng còn có thể tìm thợ rèn sửa lại.

Nhưng loại không độ bền có tính duy nhất, hoặc là không hỏng, hoặc là hỏng mà không có chỗ sửa. Vương Viễn thấy răng của con gấu trúc này sắc quá, cũng được trải nghiệm cảm giác đau khổ của những người bị hỏng trang bị rồi, thế là nhanh chóng cất thiền trượng đi.

“Gào!”

Gấu Thái Cực đắc ý rống lên, đánh về phía Vương Viễn.

Vương Viễn ổn định lại thân hình, hai tay để ngay ngắn, sử dụng một chiêu [Kiến Long Tại Điền] tạo một bước tường chân khí chắn trước người.

“Rầm!”

Móng gấu Thái Cực cào bể tường, Vương Viễn lập tức dùng [Tiềm Long Vật Dụng] phản kích.

Gấu Thái Cực ăn đau cay cú, há miệng tính cắn lên cánh tay Vương Viễn.

“Kít!”

Sức lực của con gấu trúc này mạnh đến khó tin, Vương Viễn dưới sự bảo hộ của Kim Cương Bất Hoại Thần Công mà còn khó lòng ngăn cản, nếu không phải hắn mở hiệu ứng vô địch của [Kim Cương Bái Tháp] giữa đường tơ kẽ tóc thì chỉ sợ hiện giờ cánh tay đã bị cắn đứt.

Nhưng lúc này hắn không còn khiếp sợ như trước nữa, ngược lại cong môi nở một nụ cười.

Không đợi gấu Thái Cực tiếp tục tấn công, Vương Viễn đã túm lấy phần lông trước ngực nó, dùng sức giật mạnh xuống dưới.

Ở giai đoạn hiện tại, xét về lực tay thì Vương Viễn không thua kém gấu Thái Cực bao nhiêu, chỉ mấy giây không kịp phòng bị, nó đã bị hắn kéo cho ngã sõng soài trên đất. Tiếp đó Vương Viễn mượn lực tung người nhảy lên, xoay người ngồi trên lưng gấu trúc, hai tay vòng chặt lấy cái cổ to bự của nó.

“Gào!!!”

Cú giật bất thình lình của Vương Viễn khiến gấu Thái Cực luống cuống.

Nó đứng dậy, vòng tay ra sau quơ quơ ý định hất Vương Viễn xuống.

Thân hình Vương Viễn dù vạm vỡ đấy nhưng so với thể hình của gấu Thái Cực thì chỉ có thể dùng từ nhỏ xinh để miêu tả. Tay nó vốn không dài, bất kể có vươn tay quơ cào thế nào cũng không túm được Vương Viễn đang ngồi vắt vẻo trên lưng mình.

Mới nãy do nó dùng miệng cắn Vương Viễn hai lần mà không phải dùng tay khiến hắn phát hiện ra nhược điểm.

Vương Viễn chợt siết chặt cánh tay. Gấu Thái Cực khó thở, tức giận lăn lộn trên mặt đất, tính đè cho hắn chết quách đi.

Vương Viễn bị nó quậy đến lảo đảo suýt ngã nhưng vẫn cố sống cố chết bấu víu cổ nó không chịu buông.

“Có phục hay không? Có phục hay không?”

Vừa siết Vương Viễn vừa hét to: “Không phục sẽ siết chết ngươi!”

Gấu Thái Cực hiển nhiên là không phục rồi, nó ghìm người chúi đầu lấy đà rồi lao vọt vào tảng đá lớn trước mặt.

“Đậu mòe mày!”

Gấu Thái Cực có phục hay không Vương Viễn không biết, dù sao hắn cũng sắp phục sát đất rồi.

Con gấu trúc này đúng là kiêu ngạo, bị siết đến sắp ngạt thở mà vẫn không thèm chịu thua, hiển nhiên muốn đồng quy vu tận với hắn.

Vương Viễn vất vả lắm mới bắt được cơ hội này, nếu buông tay hắn sẽ không còn cơ hội để bắt nó nữa. Nhưng nếu không buông… khả năng cao hắn và nó cùng chết.

Mắt thấy gấu Thái Cực sắp đụng đầu vào tảng đá, Vương Viễn chợt kéo giật hai tay về sau.

Gấu Thái Cực bị siết hơi sững người lại.

“Au!!!”

Vương Viễn đột nhiên cúi đầu, cắn lên chiếc tai lông xù của nó.

“Ngao!!!”

Gấu Thái Cực bị đau, hét thảm đứng đực lại trước tảng đá lớn, cả người run lẩy bẩy… không dám nhúc nhích nữa.

“Vậy cũng được hả?”

Vương Viễn hơi sửng sốt.

Không ngờ con gấu trúc thúi này lại sợ đau lỗ tai.

“Hục hay hông? Hục hay hông?” Vương Viễn vừa cắn lỗ tai gấu Thái Cực vừa lớn tiếng hét lên, vì miệng bận cắn nên lời nói không được rõ ràng lắm.

Lỗ tai gấu trúc bị cắn đau, nó không dám phản kháng nữa, dè dặt nằm phủ phục trên mặt đất.

Vương Viễn lôi Dây Cương Bắt Hung Thú ra đeo lên người gấu Thái Cực.

Gấu trúc hơi lắc người, dây cương bị hất văng xuống đất.

Hiển nhiên nó không muốn bị biến thành thú cưỡi.

Vương Viễn hiểu cảm giác này. Gấu trúc sở dĩ bị nhốt ở đây vì nó không muốn trở thành thú cưỡi của con người, nó vất vả giết bao nhiêu hung thú tàn bạo, thành công “ăn gà” trên đảo Linh Thú, hiển nhiên là vì không muốn bị bắt đi rồi.

Chuyện thú cưỡi đâu thể cưỡng cầu.

Nếu cưỡng chế mang nó đi, Vương Viễn cũng không dám cưỡi, lỡ ngày nào đó nó nhân lúc hắn không để ý bỏ đi, thế chẳng phải hắn công cốc rồi sao?

Răng của nó cắn thủng cả Thủy Ma thiền trượng, thân mình hắn ngăn sao cho nổi?

“Bỏ đi! Ngươi không theo ta thì đi đi!”

Vương Viễn nhả tai gấu trúc ra rồi nói: “Nhưng ngươi không được phép cắn ta nữa, nếu không ta sẽ cắn ngươi!”

“Hừ hừ!”

Gấu Thái Cực tựa hồ nghe hiểu lời Vương Viễn nói… nhưng nó lại giống như heo, khinh thường hừ hừ mấy tiếng, hiển nhiên đã đồng ý với hắn.

Bấy giờ Vương Viễn mới buông cổ nó ra, xoay người trèo xuống.

Gấu Thái Cực lấy lại tự do, quay sang nhe răng trợn mắt với Vương Viễn nhưng không tiếp tục tấn công nữa.

Vương Viễn nhìn quanh, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Xung quanh đây còn dã thú nào khác không?”

“…”

Gấu Thái Cực lắc đầu.

“Thế ngươi không phải thành gấu trúc đơn độc à? Ngay cả thịt cũng không được ăn?” Hắn lại hỏi.

“…”

Ánh mắt gấu Thái Cực trở nên ảm đạm. Lời Vương Viễn nói dường như đã động vào nỗi buồn của nó.

“Gấu ăn thịt à?” Vương Viễn hỏi.

Nó gật đật đầu, lại nhìn rừng trúc tỏ vẻ nó cũng có thể ăn trúc.

“Thật đáng thương!”

Vương Viễn than thở: “Một con gấu trúc lẻ loi trên đảo, chỉ biết ăn trúc lót dạ… muốn ăn vô số món ngon ở Trung Nguyên… chậc chậc chậc.”

“Ực!”

Gấu Thái Cực nuốt nước miếng, tròng mắt dán chặt vào Vương Viễn.

“Hề hề!”

Vương Viễn trông thấy dáng vẻ của nó thì thầm vui mừng. Đúng như những gì hắn dự đoán, gấu có ru rú một chỗ thế nào vẫn là gấu, lại còn là mãnh thú, không có sinh vật nào có thể trụ được trước sức cám dỗ của đồ ăn ngon.

“Trung Nguyên chúng ta nhiều đồ ăn ngon lắm!” Vương Viễn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyên thuyên với bạn học gấu trúc: “Có dê hầm, chân gấu hấp…”

“?”

Gấu Thái Cực trừng mắt.

“Này không tính không tính!” Vương Viễn vội vàng sửa lại: “Là đuôi hươu hấp, chiên xào hầm luộc đủ loại, rồi tận tám trường phái ẩm thực lớn,… Gì cũng có cả. Mà tiếc thật đấy, Gấu ca mặc dù độc bá một phương nhưng lại chỉ được ăn cỏ, ngươi nói xem có xót hay không?”

“…”

Gấu Thái Cực im lặng một lúc lâu, sau đó bước tới gần Vương Viễn, ngậm dây cương mới bị nó hất văng xuống đất lên, dúi vào tay hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận