Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1522: Cập nhật trò chơi

“Thêm cái rắm!”

Huyết Tổ sôi máu nói: “Ngươi xong chưa hả? Nam thụ vạn niên kia trấn áp lão phu mấy trăm năm, khí lực đã sớm hao gần hết rồi, không làm nên trò trống gì đâu.”

“Chính miệng ngươi nói đấy nhé, nếu ngươi hại chết ta, ta sẽ mặc kệ ngươi!” Vương Viễn nửa tin nửa ngờ.

“Lão phu làm người nho nhã khiêm tốn chính trực, há là loại người đó?”

“Thế điểm hiệp nghĩa của ngươi bao nhiêu?”

“Cút!”

“Thôi thôi!”

Vương Viễn bĩu môi, thận trọng di chuyển về hướng nam thụ vạn năm.

“Cạp cạp cạp!”

Lúc này những con hỏa tinh phát hiện ra Vương Viễn bèn há miệng kêu lên những tiếng quang quác quái dị, bọn chúng nhấc tay, quăng một đống quả cầu lửa to bằng nắm tay về phía hắn.

“Tán!”

Vương Viễn giang hai tay ra, vận chuyển Cửu Chuyển Huyền Công, pháp lực hỗ trợ toàn thân.

“Phù phù phù phù!”

Toàn bộ cầu lửa rơi vào người Vương Viễn đều tiêu tán hết, bản thân hắn thì không bị thương chút nào.

Không đợi đám hỏa tinh ném tới đột công kích thứ hai, Vương Viễn đã lao đến trước mặt bọn chúng, nện cho mỗi con một phát, quái nhỏ văng tứ tung đầy trời.

“Hừ…”

Thấy Vương Viễn không dùng pháp thuật cũng không có pháp bảo, chẳng qua là dùng nắm đấm giải quyết vấn đề thì Huyết Tổ có hơi khinh bỉ, trong mắt lão chỉ có những tu sĩ cấp thấp vừa nhập môn mới có thể dùng thủ đoạn võ giả phàm tục.

Hỏa tinh bị Vương Viễn đánh tan tác bầy đàn, nam thụ thủ vệ lập tức mở mắt, thân thể lay động.

“Vèo vèo vèo vèo!”

Chỉ nghe từng tiếng xé gió vang lên, hai cây dây leo lớn từ mặt đất trồi lên, giống như mãng xà cuốn lấy hai chân Vương Viễn. Chỉ trong chốc lát hắn đã bị thít lại chặt chẽ.

Dưới chân Vương Viễn trầm xuống, không thể nhúc nhích.

“Hây da…!”

Vương Viễn cúi đầu nhìn xuống rồi thình lình khom người tóm lấy dây leo đang quấn lấy chân mình.

“Bịch bịch bịch bịch!”

Dây leo đứt gãy bị ném văng đi.

Nam thụ thủ vệ bị Vương Viễn nhổ tận gốc. Vương Viễn dùng Thích Già Trịch Tượng Công, mỗi tay bắt lấy một con rồi quăng chúng ra xa tít tắp.

Chỉ là yêu ma cấp một trăm mà thôi, Vương Viễn thần lực bực nào chứ, sau khi tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, nội lực chuyển thành linh lực, tu vi cao hơn một tầng, há là người mà mấy thứ yêu ma cỏn con này ngăn cản được?

Hắn đạp lên phi kiếm Huyền Quy bay cao như diều gặp gió, lên cao chừng gần trăm trượng rốt cuộc cũng thấy được một tấm bùa chú mang sắc xanh như tầng băng sâu thẳm trong lời Huyết Tổ nói.

“Phá…!”

Vương Viễn lôi Đấu Chiến ra, nện xuống một gậy thật mạnh.

“Rào!”

Bùa chú huyền băng bị đập vỡ.

Cùng lúc đó, một giọng nói già nua vang lên bên tai Vương Viễn: “Đứa nhỏ này, ngươi gây họa lớn rồi! A di đà phật!”

“???”

Lúc Vương Viễn đang mờ mịt chả hiểu gì, chỉ thấy từ dưới chân có một luồng sáng màu máu phóng lên cao, nam thụ vạn năm bị chia làm hai, ánh sáng kia phá vỡ bí động Thục Sơn, một luồng sáng chói mắt từ đỉnh động tràn xuống.

“Đi!!!”

Vương Viễn biết Lưỡng Nghi Vi Trần Đại Trận bị phá rồi, lúc này không kịp suy nghĩ cẩn thận, tung người dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi sơn động, lao vọt lên Nga Mi Kim Đỉnh.

Giờ phút này, nhóm Một Đám Ô Hợp đang đánh mạt chược trên Nga Mi Kim Đỉnh và tiện thể ngồi chờ Vương Viễn luôn. Chỉ thấy ánh sáng trước mắt thình lình biến thành màu đỏ, còn Vương Viễn thì chẳng biết đã bay lên khi nào, đang hoảng sợ nhìn bầu trời, lúc này mọi người mới phát hiện bầu trời đã bị một luồng khí đỏ máu che phủ.

Kế đó một giọng nói kiêu ngạo tự đắc từ phía chân trời truyền đến: “Ha ha ha ha! Rốt cuộc lão phu cũng thoát ra được rồi!”

Đồng thời bên tai vang lên tiếng thông báo của hệ thống.

[Hệ thống thông báo: Thượng cổ Huyết Ma U Tuyền lão tổ đã thoát phong ấn đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần tại Ngưng Bích Nhai, vạn ma tà đạo trong thiên hạ rục rịch ngóc đầu dậy, tai ương sắp giáng xuống Thần Châu.]

[Hệ thống thông báo: “Huyết Ma lại xuất hiện, trời đất chấn động, tai họa giáng xuống Thần Châu, các đại tiên môn ẩn thế vì bảo vệ dân chúng trong thiên hạ đã mở núi nhận đồ đệ, tìm kiếm những người có thiên phú tuyệt vời, hàng yêu phục ma.]

[Hệ thống thông báo: Trò chơi sắp cập nhật phiên bản hoàn toàn mới, thời gian bảy mươi hai tiếng, mời các vị thiếu hiệp và nữ hiệp rời khỏi trò chơi trong ba mươi phút, đón chờ hành trình mới.]

[Hệ thống thông báo: Võ lâm rộng lớn, ma thần giáng xuống, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ biết đi về đâu.]



Cùng với một loạt tiếng thông báo của hệ thống vang lên bên tai, toàn bộ đám người Một Đám Ô Hợp đều sững sờ, nhìn chằm chằm vào Vương Viễn đang lơ lửng giữa không trung, đã không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào.

Huyết Ma U Tuyền lão tổ, Ngưng Bích Nhai, đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần.

Ngưng Bích Nhai nằm bên dưới Kim Đỉnh Nga Mi, người tiến vào đến bí cảnh Ngưng Bích Nhai cũng chỉ có một mình Vương Viễn, cho nên người đã dụ Huyết Ma lão tổ ra, dẫn đến hệ thống thông báo và trò chơi cập nhật hiển nhiên không phải ai khác.

Mẹ nó, hòa thượng này thật đúng là đi đến đâu phá hoại đến đó, xuống dưới đi dạo một vòng mà thôi, đã gây ra họa như vậy rồi, lại còn là đại họa kinh thiên động địa như vậy nữa chứ.

Nhìn những đám mây máu vô biên vô tận trên bầu trời, mọi người càng ngày càng hoảng sợ.

Có trời mới biết tu vi của Huyết Ma lão tổ cao bao nhiêu.

Lúc này, Vương Viễn đương nhiên cũng phản ứng lại được mình đã gây ra chuyện gì, hóa ra Huyết tổ này lại có lai lịch lớn đến vậy, trực tiếp dẫn đến bản mở rộng mới của trò chơi.

Nhưng điều khiến hắn thấy may mắn nhất vẫn là trước khi mình thả Huyết Ma ra đã lấy được lợi ích từ lão ta, bằng không với động tĩnh mà Huyết Ma U Tuyền lão tổ làm ra lúc này, trước khi thả lão ta ra còn không có được lời, vậy bây giờ càng đừng hòng nghĩ đến.

“Lão Ngưu, ngươi xúi quẩy thế! Sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy hả?”

Vương Viễn vừa đáp xuống Kim Đỉnh Nga Mi, đám người Một Đám Ô Hợp đã nhao nhao xông lên hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Vương Viễn đáp như thật: “Ta cũng không có lựa chọn nào khác! Thực ra ta cũng muốn làm người tốt thôi mà.”

Hắn quả thực không được chọn, với loại tình huống vừa rồi, không cứu U Tuyền lão tổ, thì Vương Viễn phải ở lại Lưỡng Nghi Vi Trần trận mãi mãi, chỉ có cứu lão ta mới có thể nhận được một cơ hội sống sót.

Chẳng ai là thánh nhân. Gặp loại tình huống này lại có mấy người sẽ quên mình vì người khác chứ?

Huống chi đây chỉ là trò chơi… vì một lý do chẳng hiểu ra làm sao, để bản thân mình mắc kẹt trong một cảnh đặc thù, còn không phải là não tàn hay sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận