Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 692: Ngũ Hành Kỳ Chủ Ma giáo

Nhưng khi Lạc Anh Thần Phủ tưởng đám Vương Viễn có mọc cánh cũng không thoát được thì đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy khóe miệng Vương Viễn hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý.

“???”

Một chuỗi dấu chấm hỏi nhất thời nhảy lên trên đầu Lạc Anh Thần Phủ.

Cùng lúc đó, một vệt sáng vàng từ trên người Vương Viễn bắn ra, bao phủ tất cả mọi người xung quanh.

Chỉ trong một thoáng, binh khí của tất cả đệ tử Ma giáo không khống chế được bổ thẳng vào người Vương Viễn, ngay cả cây rìu trong tay Lạc Anh Thần Phủ cũng không ngoại lệ đáp xuống trán hắn.

“Keng keng keng keng…”

Tiếng sắt thép va chạm dồn dập vang lên, tất cả binh khí đều lao hết vào người Vương Viễn. Đám người chơi Ma giáo chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần, công kích chẳng những không khiến Vương Viễn bị thương chút nào mà ngược lại còn bị chấn động đến độ suýt rời tay. Về phần Vương Viễn, hắn vẫn vững vàng đứng đó…

“Má nhà nó!”

Đám Lạc Anh Thần Phủ đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng quỷ dị như vậy đây, chỉ biết đứng đực lại chỗ tê hết cả da đầu.

Không đợi đám người Ma giáo kịp phản ứng lại, Trường Tình Tử vung tay áo ném Bích Lân Yên ra, một luồng sương độc màu xanh nhanh chóng bao trùm cả Vương Viễn và đám đệ tử Ma giáo.

“Bùng…”

Bích Lân Yên dính lên người là bắt lửa, từng đốm lửa màu xanh trên người đám đệ tử Ma giáo bắt đầu cháy hừng hực.

Đám Ma giáo này giống y những người từng bị trúng Bích Lân Yên trước đó, một khi bị trúng độc, phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là vận nội công để kháng độc… Vì thế Bích Lân Yên này càng thiêu thì càng vượng, chớp mắt mấy người Vương Viễn tựa như đang dấn thân vào biển lửa màu xanh.

Chúng đệ tử Ma giáo đang bận chửi mắng và la hét thất thanh, nghiễm nhiên không rảnh để tâm đến năm người Vương Viễn.

“Ha ha!”

Nhóm Vương Viễn nhìn thoáng qua đám Lạc Anh Thần Phủ bị đốt cho sứt đầu mẻ trán, sau đó thừa cơ chạy hỏi viện tử.

Ma giáo thờ phụng thánh hỏa, thường xuyên nói gì mà thánh hỏa hừng hực thiêu đốt thân tàn ta, lúc này cũng coi như một lời thành sấm, thỏa mãn kỳ vọng chết trong lửa của bọn họ.



Số lượng người chơi Ma giáo so ra kém phái Hoa Sơn, nhưng đứng trong hàng ngũ chín đại môn phái thì quy mô cũng coi như khá cao, bây giờ lệnh tru sát được ban ra, tình thế phải gọi là người trước ngã xuống, kẻ sau đã tiến lên, xông pha mãnh liệt.

Lần trì hoãn vừa rồi đã cho đám người chơi Ma giáo dưới chân núi thời gian đi lên bao vây tọa độ của năm người Vương Viễn.

Nhóm Vương Viễn vừa mới rời khỏi viện tử sảnh Quang Minh thì lập tức thấy bốn phương tám hướng đâu đâu cũng là đệ tử Ma giáo. Những người này mặc áp giáp đủ năm màu trắng, xanh, đỏ, đen và vàng, lấy tốc độ cực nhanh bao vây sảnh Quang Minh.

“Nhanh lên! Các ngươi nhanh chạy lên núi! Ta bọc hậu!”

Vương Viễn ra lệnh. Bôi Mạc Đình, Đinh Lão Tiên và Mario sử dụng khinh công trốn thẳng lên đỉnh núi.

Không phải ba người Bôi Mạc Đình không có nghĩa khí mà ở trong tình huống này, chạy thoát được người nào thì hay người ấy.

Đinh Lão Tiên tay trói gà không chặt, trường kiếm của Bôi Mạc Đình lại bị Dương Tiêu vặn thành bánh quai chèo, sức chiến đấu của hai người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Trường Tình Tử giỏi ám sát, tuy có Bích Lân Yên tấn công quần thể nhưng điểm khí huyết lại thấp lè tè, đối đầu chính diện với kẻ thù dễ bị người ta loạn đao chém chết. Mario mặc dù có nội công hùng hậu nhưng phái Võ Đang và Thiếu Lâm đều khiến người ta chán ghét như nhau, toàn bộ nhờ duy trì nội lực trong thời gian dài để mài đối thủ đến chết, lúc đối mặt với vây đánh lực bền bỉ tất nhiên quan trọng, nhưng sát thương không đủ lớn, bị người ta đánh chết chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Vương Viễn có khinh công Vân Hạc Cửu Tiêu, không có đám Bôi Mạc Đình vẫn có thể đào thoát được, bọn họ mà còn tiếp tục ở lại, quá nửa sẽ làm vướng chân vướng tay hắn.

Trước khi đi, Trường Tình Tử móc ra mấy bọc giấy đưa cho Vương Viễn, dặn: “Ngưu ca, Bích Lân Yên còn thừa mấy bao này thôi, ngươi cầm dùng trước… nhất định phải đuổi kịp đấy!”

“Yên tâm đi! Ta chắc chắn sẽ theo kịp các ngươi!”

Vương Viễn mỉm cười, nhét mấy bọc giấy vào ngực áo, sau đó vung tay phải lên, trong ống tay áo thò ra một cây thiền trượng.

Hắn cầm thiền trượng, vạch một vòng giới hạn trên mặt đất: “Người vượt qua, phải chết!”

Dứt lời Vương Viễn vận nội lực, nện thiền trượng xuống đất.

“Ầm!” một tiếng, thiền trượng nện xuống mặt đất một thước có thừa, chân khí khuấy động bên dưới, tăng bào phấp phới. Vương Viễn lúc này sâu như nước thẳm, cao ngất như núi, lộ ra phong phạm của một đại tông sư.

Hơn nữa tướng mạo của hắn hung ác, đầu lại trọc, trông qua có vài phần như kim cương trừng mắt.

“Ồ…”

Câu vừa rồi Vương Viễn dùng thuật nói bằng bụng, người chơi Ma giáo đuổi tới nhìn thấy hòa thượng hung ác trước mắt, lại bị thuật nói bằng bụng mê hoặc, không khỏi thán phục một tiếng, bị dọa đến đờ người, theo bản năng lùi về sau một bước.



Dĩ nhiên khí thế của Vương Viễn chỉ có thể chấn nhiếp một số người chơi bình thường có thực lực yếu, ở trước mắt cao thủ, hiệu quả mê hoặc chỉ vẻn vẹn có một giây.

“Con lừa trọc chết tiệt kia, làm màu cái đếch gì!”

Chỉ sửng sốt trong chốc lát đã có người phản ứng lại.

Sau đó năm bóng người từ trong đám đông bước ra, cầm binh khí tiến thẳng đến trước mặt Vương Viễn.

Năm người kia mặc trang phục có màu sắc không giống nhau, binh khí trong tay cũng có sự khác biệt cực lớn, điểm tương đồng duy nhất chính là trên đầu cả năm đều có xưng hào, chính là kỳ chủ Ngũ Hành Kỳ của Ma giáo!

Ma giáo phân hệ theo ngũ hành, tạo thành Ngũ Hành Kỳ.

Xưng hào của người chơi dựa theo thực lực mà sắp xếp từ thấp đến cao là kỳ binh, kỳ sử, kỳ chủ,…

Kỳ sử tương đương với đệ tử tinh anh của Thiếu Lâm tự, mà kỳ chủ ngang với thủ tịch các đường ở Thiếu Lâm tự.

Năm người này nếu là kỳ chủ, nghiễm nhiên đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất của Ma giáo.

Chớp mắt cả năm đã vọt đến trước mặt Vương Viễn.

Xông lên đầu tiên chính là kỳ chủ Duệ Kim Kỳ, tên là Hạo Nhiên Phong. Người này duỗi tay trái ra, quăng một xích sắt to bằng cánh tay trẻ em về phía Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận