Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 930: Dị biến xảy ra

Tên nhãi này cũng không ngốc, nhìn mấy người này đều trong tư thế giương cung bạt kiếm, cũng biết nếu mình tùy tiện nhảy xuống sẽ có kết cục gì.

"..."

Mọi người nghe vậy, đồng loạt quay đầu, hung ác trợn mắt nhìn Phượng Vũ Cửu Thiên, một người lạnh lùng nói: "Nếu không thì ngươi đi xuống thử xem?"

Vừa nói, người kia vừa vung trường kiếm trong tay, phát ra một tiếng rồng ngâm.

"Ha ha, bỏ đi! Ta không dám!"

Phượng Vũ Cửu Thiên liên tục xua tay.

"Ào ào!"

Trong lúc Phượng Vũ Cửu Thiên hoảng hốt, đột nhiên trong ao truyền tới âm thanh bọt nước.

"???"

Nghe tiếng nước, mọi người cuống quýt quay đầu lại, chỉ thấy trong ao không biết từ lúc nào chui ra hai cái đầu.

Một hòa thượng đầu trọc lốc, vừa lớn vừa tròn. Một cô nương mặc đồ thời trang lòe loẹt rực rỡ. Chính là hai người Vương Viễn và Tống Dương vừa từ trong sơn cốc trở về.

Thấy nhiều người vây xem bản thân như vậy, hai người Vương Viễn đều sửng sốt.

Sau đó Vương Viễn cười nói: "Các ngươi đang làm gì thế? Vì sao lại vây quanh chỗ này?"

Đám người quanh ao thấy có người chui ra từ trong nước thì lại càng hoảng sợ, còn tưởng hai người là NPC. Sau khi mọi người phát hiện hai người bọn họ cũng là người chơi, thì lập tức giận tím mặt, không nói hai lời, đánh tới!

Đao quang kiếm ảnh, ám khí quyền chưởng đánh thẳng về phía hai người Vương Viễn.

"Con mẹ nó!"

Thấy bản thân vừa quay về đã bị vây công, Vương Viễn cũng lập tức hiểu được chuyện gì, lúc này chắp hai tay lại, sử dụng [Kim Cương Bái Tháp].

Một luồng kim quang hiện lên trên người Vương Viễn.

"Đinh đinh đinh đinh!"

Một loạt âm thanh vang lên, tất cả công kích đều rơi lên đầu Vương Viễn, nhưng hắn lại không rụng ra một cọng lông.

"Hả..."

Chúng người chơi bên cạnh ao nhất thời ngẩn ra.

Bà mẹ nó, đây là quái vật gì thế.

Ở đây ai ai cũng là người chơi tinh anh trong các bang phái lớn, không có ai là kẻ yếu. Nhiều cao thủ như thế ra tay, sát thương đương nhiên không tầm thường, cho dù là BOSS, cũng bị lượt tấn công này chém cho hấp hối rồi. Nhưng hòa thượng này vì sao lại quỷ dị như thế, sau khi trúng một lượt công kích của mọi người, lại vẫn lông tóc vô thương. Chiêu thức này hình như đã gặp ở đâu đó.

"Là ngươi!"

Lúc mọi người thất thần, chỉ nghe phía sau truyền tới giọng nói của Phượng Vũ Cửu Thiên. Hắn ta chỉ vào Vương Viễn trong ao nói: "Là Ngưu Đại Xuân!"

"Hả!"

Ba chữ Ngưu Đại Xuân vừa dứt, mọi người xôn xao hẳn lên.

Bảo sao kim quang này nhìn quen mắt thế, thì ra hòa thượng này chính là yêu tăng Ngưu Đại Xuân, người đã đánh bại cao thủ đệ nhất thiên hạ Bạch Hạc Lưỡng Sí ở Hoa Sơn Luận Kiếm.

"Xoẹt..."

Chúng người chơi vây quanh ao sau khi biết được hai người trước mắt là ai, không hẹn mà cùng lui về sau mấy bước.

Hung danh của Ngưu Đại Xuân, mọi người đều đã được nghe nói tới. Người này da dày thịt béo, sức lực vô cùng lớn, còn mẹ nó âm hiểm giả dối, đê tiện vô sỉ, nơi đi qua không còn cỏ mọc. Hung nhân như vậy, bình thường chỉ cần trừng mắt nhìn người nào, thì người đó phải xui xẻo ba năm, nếu làm cho hắn nhớ được là ai đánh hắn, về sau làm sao còn có ngày lành.

"Ha ha ha!"

Sau khi làm mọi người hoảng sợ lùi về sau, Vương Viễn và Tống Dương nhảy ra khỏi ao, cũng không để ý tới người trong động, lập tức đi ra ngoài động.

"Đừng để hắn đi!"

Đúng lúc này, Phượng Vũ Cửu Thiên đột nhiên lớn tiếng nói: "Hắn vừa từ trong nước ra đã lập tức đi ra ngoài, nhất định đã lấy được bí tịch!"

"Nhanh chặn cửa!"

Phượng Vũ Cửu Thiên vừa dứt lời, những người khác trong động cũng tỉnh ra, lập tức xông lên, bao bọc lấy hai người Vương Viễn.

Đám đệ tử của Thiếu Lâm Võ Đang thì trực tiếp lui tới cửa động, bịt kín nó.

Mọi người vốn đang đối địch với nhau, lúc này mục tiêu chỉ còn một, lập tức đoàn kết lại.

Đúng vậy, người nào tới nơi này cũng để tìm bí tịch, nếu dưới nước không có gì, thì Vương Viễn phải ở lại động tìm kiếm tiếp mới phải, thế nhưng lúc này lại muốn đi ra ngoài, nhất định là đã tìm được bí tịch tuyệt học rồi.

Có trọng thưởng tất có vật hy sinh, nếu là bình thường, nhìn thấy loại cao thủ hung tàn như Vương Viễn, mọi người có thể không chọc chắc chắn sẽ không sán tới, chạy trốn cũng có thể.

Nhưng bây giờ là tình huống nào? Bí tịch tuyệt học đang ở trước mắt, ai còn quản ngươi mẹ nó là Ngưu Đại Xuân, hay là Ngưu Nhị Xuân, cho dù là cha ruột cũng vậy thôi.

"Giết!"

Thấy mọi người vây quanh, Vương Viễn lại không trách Phượng Vũ Cửu Thiên.

Người chơi có đầu óc trong sơn động không chỉ có một mình Phượng Vũ Cửu Thiên, người nghĩ như vậy chắc chắn cũng không chỉ có một người là Phượng Vũ Cửu Thiên, chỉ là vừa rồi Phượng Vũ Cửu Thiên nhanh mồm nhanh miệng hơn mà thôi.

"Ta xem ai trong các ngươi dám tiến lên trước!"

Vương Viễn hét lớn một tiếng, lạnh mặt nhìn bốn phía.

Quả nhiên, đám người chơi lâm thời thành tổ đội đều không đáng tin. Đừng nhìn nhiều người bao vây chặt chẽ như vậy, nhưng lúc này lại không ai dám làm chim đầu đàn, thậm chí có người còn bị dọa lui về sau một bước.

"Sợ cái lông ấy!"

Phượng Vũ Cửu Thiên tiếp tục lớn tiếng nói: "Ngưu Đại Xuân chỉ là có nhiều hơn chúng ta một bản tuyệt học mà thôi. Nếu chúng ta đoạt được tuyệt học thì cũng có thể mạnh như hắn! Hiện tại chúng ta cùng xông lên, làm sao có thể không bắt được hắn!"

"Ngươi nói lời này không thấy hổ thẹn hả?" Long Đằng Tứ Hải nhỏ giọng nói. Hắn ta đã được đích thân trải nghiệm sự biến thái của Vương Viễn, nghe Phượng Vũ Cửu Thiên nói mấy lời này hắn ta cũng cảm thấy chột dạ.

"Mặc kệ nó, có thể làm cho Ngưu Đại Xuân để bí tịch lại là được!" Phượng Vũ Cửu Thiên nhỏ giọng trả lời.

Thật sự là vậy, nếu người nào không được thực sự chứng kiến thực lực của Vương Viễn, quả thực sẽ bị Phượng Vũ Cửu Thiên lừa.

Đấu đơn bọn họ không phải đối thủ của Ngưu Đại Xuân, nhưng nhiều người như vậy cùng lên, bọn họ không tin Ngưu Đại Xuân có thể chống đỡ được.

"Ngưu Đại Xuân, ngươi tỉnh ngộ đi!"

Lúc này, trong đám người lại có người lớn tiếng nói: "Để bí tịch lại, nếu không ngươi đừng mơ bước ra khỏi Lang Hoàn Ngọc Động."

"Đúng vậy! Để bí tịch lại, nếu không đừng trách chúng ta lấy nhiều bắt nạt ít!"

Mọi người đồng thanh nói.

"Ha ha ha!"

Vương Viễn khẽ cười nói: "Ngưu Đại Xuân ta muốn đi thì đi, ai ngăn được ta? Tên cầm đầu kia, ta nhớ kỹ ngươi rồi. Sau khi ra khỏi đây, đuổi giết ngươi một trăm lần!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận