Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1250: Kinh Thiên Quốc

“Thiếu gia, thiếu gia bớt giận…”

Nhóm Một Đám Ô Hợp lại lao lên khuyên can.

Mario đứng bên cạnh ra một chủ ý cùi bắp: “Chỉ cần ngươi bớt giận, bọn ta có thể thiến Trương Vô Kỵ, đẩy y vào trong cung cho làm thái giám, biết đâu phụ bản của y lại lòi ra tuyệt học như “Quỳ Hoa Bảo Điển” thì sao?”

Tất cả mọi người: “…”

Tên đạo sĩ khốn nạn này quá bỉ ổi, dầu gì người ta cũng là nửa đồng môn với mình, phải thù hằn lớn đến đâu mới nghĩ ra được chiêu ác như vậy?

Sau đó Vương Viễn mới biết, sở dĩ Mario không ưa Trương Vô Kỵ vì thằng nhóc kia không chịu gọi hắn ta một tiếng Bát sư thúc. Tên này đúng là nhỏ mọn thôi rồi, quả nhiên đắc tội quân tử chứ không nên đắc tội tiểu nhân.

Rốt cuộc vẫn là Vương Viễn hiểu Phi Vân Đạp Tuyết nghĩ gì, hắn đi tới vỗ vỗ vai ông bạn, nói: “Yên tâm, ta sẽ kiếm một bản tuyệt học cho ngươi.”

“Thật không?” Phi Vân Đạp Tuyết cảm động đến nước mắt lưng tròng.

“Được rồi được rồi!” Tống Dương cũng đi tới, lôi một bức thư ra đưa cho Phi Vân Đạp Tuyết rồi nói: “Thứ này là phần thưởng đặc biệt mà Tô Tinh Hà cho, có thể đổi một bản tuyệt học bất kỳ, giờ cho ngươi đó.”

“Hai ta đúng là máu mủ tình thâm…” Phi Vân Đạp Tuyết sụt sùi cảm thán.

“Thiệp mời này nhìn quen mắt thế nhỉ…” Vương Viễn liếc nhìn tấm thiệp trong tay Phi Vân Đạp Tuyết, sờ cằm cất giọng đầy băn khoăn.

“Đây không phải là thiệp mời chơi cờ gì đó của Tô Tinh Hà hả…” Mario hét lên: “Ta cũng có một tấm này, vứt trong kho cá nhân đến sắp mốc rồi…”

“Đúng rồi, hình như ta cũng có một tấm…” Vương Viễn gãi đầu nói: “Cũng lâu lắm rồi, suýt chút nữa cũng quên mất nó là gì.”

“Ta…”

Phi Vân Đạp Tuyết vốn đang cảm động phát khóc, con em mình có đồ tốt là nghĩ đến mình trước tiên, nhưng sau khi nghe đoạn tán dóc của Vương Viễn và Mario, hắn ta lập tức suy sụp, khổ sở không thôi.

Từ trong lời nói của hai người kia có thể đoán ra rằng, bức thư Tống Dương cho mình không phải vật phẩm duy nhất, hơn nữa Tô Tinh Hà cho ba bọn họ mỗi người một cái, còn là vật phẩm không biết từ đời tám hoánh nào, đến giờ đếch còn tác dụng gì nữa.

Nói là đạo cụ có thể đổi tuyệt học, kỳ thực là một tấm chi phiếu trống…

Đang vui như mở cờ trong bụng lại bị dội cho một gáo nước lạnh, Phi Vân Đạp Tuyết cảm thấy đau lòng không thôi, không biết đến bao giờ mình mới có thể học được tuyệt học mà bản thân hằng ao ước.

“Cho thì ngươi cứ cầm đi, còn tỏ vẻ này nọ làm gì!” Tống Dương trừng mắt nói: “Ngươi không cần thì trả lại đây cho ta, không biết lúc nào lại có chỗ dùng đâu, ngươi tưởng bạ ai ta cũng cho hả? Đây chính là thứ ta giữ lại cho riêng mình đó, đúng là làm ơn mắc oán!”

“Ta cầm vậy…” Phi Vân Đạp Tuyết thấy Tống Dương khó chịu thì vội vàng nhét bức thư vào trong ngực, hiển nhiên hắn ta rất sợ cô nàng điên lên xông lại đánh mình.

Chia của xong xuôi, mọi người ai về nhà nấy giao Thánh Hỏa Lệnh để nhận nhiệm vụ tuyệt học môn phái.

Vương Viễn cũng truyền tống thẳng về Thiếu Lâm tự, đi tới trước Đại Hùng bảo điện, giao Thánh Hỏa Lệnh cho Huyền Từ.

“A di đà phật!”

Huyền Từ hài lòng nói: “Không hổ là đệ tử thân truyền của lão nạp, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.”

Khen chiến công của Vương Viễn xong, Huyền Từ thoáng ngưng lại rồi nói tiếp: “Đồ nhi Ngộ Si trừ ma vệ đạo, vang danh thiên hạ, làm vẻ vang Thiếu Lâm tự. Nay ngươi lập chiến công xuất sắc, lại là đệ tử ưu tú nhất nội môn, dựa theo uy củ nội môn, phàm là người có cống hiến xuất sắc cho bản môn đều có thể vào Bồ Đề Viện tìm hiểu tuyệt học bản môn ‘Dịch Cân Kinh’ !”

“Dịch Cân Kinh?” Vương Viễn nghe vậy vội vàng nói: “Đừng mà sư phụ, ta luyện thành Dịch Cân Kinh rồi… Ta còn muốn học những thứ khác.”

Huyền Từ khẽ cong mông một cái là Vương Viễn biết ngay lão suy nghĩ gì, lão chơi xấu nhiều lần như vậy mà không thèm đổi tư thế.

Đáng giận hơn là, cùng một chiêu nhưng Vương Viễn té ngã không chỉ một lần… Thất bại nhiều lần vẫn không rút được kinh nghiệm.

Lão cáo già xảo quyệt là gì? Không phải kẻ dùng đủ loại âm mưu quỷ kế gài ngươi mà là chỉ cần dùng một chiêu cũng đủ để gây khó dễ ngươi cả đời!

Hết cách rồi, ai bảo lão là sư phụ hắn chứ.

Chờ ông đây phi thăng, kiểu gì cũng phải cầm đuốc đốt trụi bằng được Thiếu Lâm tự! Vương Viễn nhìn vẻ mặt hiền hòa của Huyền Từ mà trong lòng tràn đầy ác ý.

Phóng hỏa đốt Thiếu Lâm tự chính là lời thề Vương Viễn đã lập khi bước chân vào đây, đến nay vẫn chưa từng thay đổi.

“Haizzz… Chuyện này không dễ làm đâu.” Huyền Từ khổ sở nói: “Ngươi là đồ nhi của ta, chúng ta là quyền tăng Thiếu Lâm, nhiệm vụ tuyệt học của quyền tăng là Dịch Cân Kinh, ta cũng hết cách, đâu thể cho ngươi nhiệm vụ Tẩy Tủy Kinh được.”

“Lại nữa rồi!”

Vương Viễn câm nín không thôi: “Con có thể đổi bộ võ thuật khác không?”

“Lần này sư phụ rất thật lòng, ngươi phải tin ta chứ!” Huyền Từ cười híp mắt bảo: “Ta phát cho ngươi nhiệm vụ Tẩy Tủy Kinh chính là ăn gian đó, hai thầy trò mình đều không có quả ngon để ăn, có điều…”

Nói tới đây, Huyền Từ thoáng ngừng lại.

“Có điều gì?” Vương Viễn lại nhảy vào bẫy.

“Mặc dù không thể nhận nhiệm vụ Tẩy Tủy Kinh, nhưng Tẩy Tủy Kinh cũng có bản gốc.” Huyền Từ nói: “Nó nằm ngay trong Tàng Kinh Các, khác hoàn toàn so với sách của người khác, còn việc có thể tìm được hay không phải xem vận may của ngươi.”

[Hệ thống thông báo: Bạn nhận được nhiệm vụ tuyệt học môn phái “Kinh Thiên Quốc”]

Đẳng cấp nhiệm vụ: Kinh Hãi Thế Tục

Nội dung nhiệm vụ: Tìm được Tẩy Tủy Kinh bản gốc trong Tàng Kinh Các 0/1

Phần thưởng nhiệm vụ: Tẩy Tủy Kinh

Bối cảnh nhiệm vụ: Lão tổ Đạt Ma mang theo hai quyển tuyệt học “Dịch Cân Kinh” và “Tẩy Tủy Kinh” từ nước Thiên Trúc vượt sông đến Tung Sơn, sáng lập ra phái Thiếu Lâm, dịch kinh tẩy tủy vốn là gốc rễ của võ học bản môn, nghiên cứu tu hành có thể lên tới miền cực lạc.

“Này…”

Vương Viễn thấy nhiệm vụ lừa đảo như vậy thì cố nén xúc động muốn đấm một phát vào gương mặt già nua của Huyền Từ, giữ giọng thật bình tĩnh nói: “Sư phụ, ngài đang chơi con đấy à?”

Nhiệm vụ tuyệt học chỉ có một thiết lập chung là “đi đến đâu đó”, bản thân nó chính là một quá trình, ví dụ như Dịch Cân Kinh là đến Bồ Đề Viện giải trừ yết ngữ [Nhất Mộng Như Thị], đơn giản cực kỳ. Nhiệm vụ Tẩy Tủy Kinh tương tự cũng sẽ không quá khó khăn, nhưng vào trong tay hắn lại thành cấp bậc Kinh Hãi Thế Tục.

Vương Viễn rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm trạng của Phi Vân Đạp Tuyết rồi, hắn rõ ràng bị nhắm vào mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận