Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 951: Cưu Ma Trí tức giận

Nếu không phải Tống Dương là người chơi có sẵn thiên phú dị bẩm, lại có cao thủ như Vương Viễn tương trợ thì người bình thường cho dù có vào được phái Tiêu Dao, lúc này có khi vẫn ngồi ở Tiêu Dao Cốc học cầm kỳ thi họa kia kìa.

Muốn hiển vinh trước mặt người thì sau lưng phải chịu cực, sau lưng một môn phái biến thái nhất định là những yêu cầu càng biến thái hơn.

“Ta cảm thấy bộ pháp này nhìn rất quen mắt.” Vương Viễn không để ý thuộc tính của Lăng Ba Vi Bộ, tầm mắt vẫn dán lên trên đồ phổ.

Vương Viễn biết, trò chơi này có mời người giỏi võ thật về tư vấn, mỗi một bộ võ học đều tương ứng với một bộ võ thuật ngoài hiện thực, những dấu chân kia không đơn giản là tùy tiện vẽ lên cho có mà là võ học thân pháp chân chính.

“Nhìn hơi giống Thất Đạp Tinh Cương!” Sau khi nhìn trong chốc lát, Vương Viễn lẩm bẩm.

“Gì mà hơi giống! Chính là nó đấy!” Tống Dương nghe vậy cũng cẩn thận nhìn lại, nhất thời trừng lớn mắt: “Đây chính là Thất Đạp Tinh Cương!”

“Đậu mòe!!!” Vương Viễn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói xem người thiết kế trò chơi này rốt cuộc là ai? Sao lại biết cả thứ này? Chẳng lẽ là người nhà họ Dương?”

“Không thể nào!”

Tống Dương sốt ruột nói: “Đây là thân pháp gia truyền, sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện trong trò chơi để người khác học được! Nhất định là có người trộm công pháp nhà họ Dương rồi đem vào trong trò chơi! Rốt cuộc là tên khốn khiếp nào!”

Nói tới đây, Tống Dương đột nhiên căm tức nhìn Vương Viễn.

Bởi vì cô nàng biết Vương Viễn từng học trộm môn công pháp này, nhưng điều đó không khiến giữa bọn họ có mâu thuẫn. Tống Dương còn từng dùng thân pháp này lừa ăn lừa uống, nhưng không hề có chuyện công bố ra bên ngoài.

“Ngươi gấp cái gì, lúc đó ta mới bao tuổi chứ!” Vương Viễn vội vàng giải thích.

“Nói cũng phải!” Tống Dương hơi hòa hoãn lại, nói: “Dù sao cầm đồ của người khác đi bán chính là hạng khốn khiếp (vương bát đản)!”

“Cái gì mà vương bát đản với vương cửu đản” Vương Viễn đính chính: “Không liên quan gì đến họ Vương hiểu không? Ngươi có thể nói là Lý khốn nạn, Dương khốn nạn, Trần khốn nạn, Tống khốn nạn!”

“Ngươi cút đi!” Tống Dương tức giận, đạp một phát lên đùi Vương Viễn.

“Này này này…” Ba người Bôi Mạc Đình nhìn Vương Viễn và Tống Dương chả hiểu sao lại động tay động chân thì nhịn không được đen mặt.

“Thứ cần lấy thì các ngươi đã lấy rồi, trả quyển nhật ký cho ta!”

Ngay lúc Tống Dương và Vương Viễn đang chí chóe lẫn nhau, Lý Thanh La mất hứng đi tới, đòi Vương Viễn quyển nhật ký.

“Một vấn đề cuối cùng!”

Vương Viễn tiện tay kéo Tống Dương đang đu bám trên người mình sang một bên, nghiêm túc nói: “Sau khi ngươi nói cho ta biết, ta sẽ đưa trả lại nhật ký cho ngươi!”

“Ngươi còn vấn đề gì? Ta không còn thứ gì nữa!” Lý Thanh La tức giận nói.

“Lần này ta không cần công pháp!” Vương Viễn nói: “Ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi có biết người cầm đầu gây nên thảm án Nhạn Quan Môn ba mươi năm trước là ai không?”

“Ta nào biết! Khi đó ta vẫn còn là một đứa trẻ!” Lý Thanh La nói: “Ta cố ý giá họa cho Đoàn Chính Thuần đó! Có điều nghe phu quân ta nói ba mươi năm trước sau khi đi một chuyến đến Nhạn Quan Môn, Mộ Dung Bác trở về xong đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thương thay cho lão, một lòng muốn khôi phục Đại Yến, kết quả… Ha ha!”

Nói tới đây, Lý Thanh La đột nhiên lộ ra một điệu cười khinh khỉnh.

“Mộ Dung Bác? Lão đi Nhạn Quan Môn làm gì?” Vương Viễn thầm lẩm bẩm một câu.

Nếu Lý Thanh La không biết người cầm đầu là ai, Vương Viễn cũng không cần gây nhiều sát nghiệt, hắn tiện tay ném quyển nhật ký cho Lý Thanh La rồi cả nhóm lập tức rời khỏi Mạn Đà sơn trang.

“Các vị định đi đâu?”

Cả nhóm mới ra khỏi Mạn Đà sơn trang, một bóng người quen thuộc từ trên trời đáp xuống, duỗi một tay ra chặn ngay trước đường.

Người nọ mặt mày trang nghiêm, vẻ mặt vui tươi dường như có ánh sáng lẩn khuất chẳng khác gì minh châu bảo ngọc tự mang vẻ sáng, khí chất siêu nhiên thoát tục lạ thường. Đó chính là Cưu Ma Trí mới đuổi giết Đinh Xuân Thu về.

“Ai ui! Chẳng phải Tiểu Trí sư phụ đó sao?”

Vương Viễn thấy Cưu Ma Trí thì biết y đến không có ý tốt, thế là bèn tiến lên một bước đứng chắn trước người đám Tống Dương, miệng lại cười cợt nhả: “Đinh Xuân Thu đâu? Đừng bảo là bị ngài giết rồi nhé? Chắc cũng tìm được bí tịch võ công luôn rồi nhỉ?”

“Hừ!”

Cưu Ma Trí nhìn Thái Hồ mênh mông không thấy điểm cuối phía sau, hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tăng là người xuất gia, không sát sinh. Vừa nãy tiểu tăng giúp các vị đuổi kẻ địch mạnh đi, sao các vị lại cứ thế bỏ đi như vậy?”

Thấy không, đầu hói đều là đám không quan tâm mặt mũi, da mặt của tên Cưu Ma Trí này chẳng kém cạnh bao nhiêu so với Vương Viễn.

Rõ ràng bản thân ngửi thấy hơi tiền nên nổi máu tham, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giờ lại thành giúp người khác đuổi kẻ thù, không hổ là Nhất Đại cao tăng, lời vô sỉ đổi trắng thay đen vậy cũng nói trơn mồm đến thế.

Song nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Cưu Ma Trí, đám người Vương Viễn đúng là không đánh lại lão già Đinh Xuân Thu kia.

“Không biết đại sư muốn thế nào.” Vương Viễn híp mắt hỏi.

“Chúng ta đều là người thông minh, tiểu tăng cũng không vòng vo nữa!” Cưu Ma Trí cất cao giọng: “Lão quái Tinh Túc đã chèo thuyền rời đi rồi, tiểu tăng ta bỏ ra bao nhiêu sức lực mà không nhận lại được gì, như vậy không ổn đâu.”

“Hóa ra đại sư muốn phí dịch vụ!” Vương Viễn móc một trăm lượng vàng ra đưa cho Cưu Ma Trí.

Cưu Ma Trí lạnh lùng nhìn ngân phiếu trong tay Vương Viễn, nói: “Ta là Đại Luân Minh Vương – quốc sư nước Thổ Phiên, mấy vật ngoài thân thế này ta không thiếu.”

“Vậy ngươi muốn gì? Phụ nữ à? Làm hòa thượng lâu đúng là buồn tẻ thật.” Vương Viễn tiện tay lôi Bôi Mạc Đình đến bên cạnh: “Đưa y cho ngươi nhé?”

“Tên hòa thượng chết tiệt kia, ngươi mà còn làm nhục tiểu tăng nữa thì đừng trách tiểu tăng không khách sáo.” Cưu Ma Trí tức giận nói: “Vừa rồi lão quái Tinh Túc bị ta đuổi căng quá nên cái gì cũng nói ra rồi. Ta biết Tiểu Vô Tướng Công ở trong tay các ngươi, để công pháp lại, ta sẽ thả các ngươi đi.”

“Tiểu Vô Tướng Công… Chuyện này…”

Vương Viễn hơi khó xử.

Không phải vì không bỏ được bộ bí tịch “Tiểu Vô Tướng Công”, mà vì thứ hắn cầm trong tay là bản thiếu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận