Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 510: Hoạt động bắt đầu

Trường Tình Tử sống trong vũng bùn là phái Tinh Túc lâu như vậy mà còn lăn lộn cho đến bây giờ, vô tình y đã học được vài phần tinh hoa trong đó.

Lúc trước Trường Tình Tử rất tự tin vì có Hóa Công Đại Pháp nơi tay, cũng không để Thiếu Lâm, Võ Đang vào trong mắt, nhưng mà bây giờ vừa ra tay, một người thì đánh ngang tay với mình, một người thì hoàn toàn khắc chế mình, tất nhiên thái độ của Trường Tình Tử sẽ quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Thấy Vương Viễn mờ mịt không hiểu, Trường Tình Tử tiếp tục sử dụng chiêu thứ hai trong tuyệt học, y nói với vẻ mặt tự hào: “Vị đại sư này võ công trác tuyệt, chắc hẳn trong thiên hạ không có ai có thể làm đối thủ của ngươi. Thế nên có thể trở thành thuộc hạ của ngươi, ta cũng không cảm thấy mất mặt.”

Nói cho cùng, là một vị nhân sĩ chuyên nghiệp bước ra từ bồn sâu độc phái Tinh Túc, một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này của Trường Tình Tử giống như đang tìm chỗ đứng cho bản thân, nhưng trong lúc vô tình lại nâng đỡ Vương Viễên một chút, vừa nịnh bợ Vương Viễn, lại vừa cho mình mặt mũi.

Lời nịnh bợ không hề giả trân của Trường Tình Tử khiến Vương Viễn thoải mái cực kỳ. Lúc này hắn nhìn Trường Tình Tử cũng cảm thấy thuận mắt hơn trước rất nhiều.

“Không biết tôn tính đại danh của vị đại sư này?” Sau khi đập choáng Vương Viễn, Trường Tình Tử quay đầu hỏi Phi Vân Đạp Tuyết.

“Ặc...”

Phi Vân Đạp Tuyết cũng bị lời nói và hành động của Trường Tình Tử làm cho mê muội, hắn sửng sốt một chút rồi mới vội vàng nói: “Ngưu Đại Xuân!”

“Ngưu Đại Xuân!!”

Nghe được ba chữ “Ngưu Đại Xuân”, con ngươi của Trường Tình Tử co rụt lại, sắc mặt khẽ thay đổi, kinh ngạc nói: “Hóa ra ngài chính là Ngưu Đại Xuân?”

“Ngươi biết ta hả?” Phản ứng của Trường Tình Tử khiến Vương Viễn không khỏi ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

“Đương nhiên!” Trường Tình Tử nói với vẻ sùng bái: “Ác tăng Thiếu Lâm Ngưu Đại Xuân, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, người xấu chuyên môn cướp nhiệm vụ, đi tới đâu sinh linh đồ thán tới đó, đúng là hình mẫu tiêu chuẩn của chúng ta. Tinh Túc Hải ở xa như thế mà chúng ta vẫn có thể nghe thấy đại danh của ngài, xin được bái phục chịu thua.”

“Bố khỉ! Ai tạo ra tin đồn nhảm về ông đây vậy!!” Vương Viễn giận dữ, không phải mình chỉ cướp vài cái nhiệm vụ, phóng hỏa vài lần thôi sao? Làm gì tới mức sinh linh đồ thán chứ! Với lại cướp nhiệm vụ là bởi vì có xung đột, phóng hỏa cũng không phải là do hắn phóng, điểm hiệp nghĩa của ông đây gần một nghìn, mười tầng Phật pháp, là hiệp thánh Phật Môn do đích thân hệ thống phong cho, ác cái đầu ngươi ấy!

“Ngưu huynh đúng là rất khiêm tốn!” Trường Tình Tử không thể giải thích được thở dài một tiếng: “Có thể ở chung đội ngũ với Ngưu huynh, đây chính là phúc ba đời của Tiểu Trường ta.”

Mọi người: “...”

Tam quan của tên Trường Tình Tử này đã hoàn toàn sai lệch, chẳng trách điều kiện chọn lựa của phái Tinh Túc lại hà khắc như vậy. Nếu để Đinh Xuân Thu tự do chiêu mộ đệ tử, chỉ sợ trò chơi này đã không thông qua xét duyệt để được phát hành rồi.

“Được rồi, sao ngươi nói nhảm nhiều thế!”

Mario rất không ưa tên Trường Tình Tử này, nói mấy lời khó nghe đã gợi đòn rồi, mà không nói mấy lời khó nghe thì lại càng gợi đòn hơn, chỉ cần há mồm nói chuyện thì y chính là một kẻ đáng ghét. Sau khi hung ác sỉ nhục Trường Tình Tử một câu, Mario bèn hét lên: “Ngươi dùng công phu tà môn gì vậy, hạ thấp cả giới hạn điểm nội lực của ông đây! Là độc dược à? Mau đưa thuốc giải cho ta!”

Loại võ học như Hóa Công Đại Pháp thật sự rất quái dị, mấy chuyện như hạ thấp tu vi, hiện giờ cũng chỉ có độc dược mới có thể làm được. Trường Tình Tử lại là phái Tinh Túc chuyên chơi độc, thế nên Mario theo bản năng sẽ cho rằng mình bị hạ độc. Nhưng thật ra cũng không có gì cả, Hóa Công Đại Pháp chính là bộ độc công cao cấp nhất, đương nhiên thủ đoạn sẽ cao minh hơn những bộ độc công tầm thường.

“Hừ hừ!”

Liếc mắt nhìn Mario một cái, Trường Tình Tử lại khôi phục dáng vẻ coi trời bằng vung trước đó, y ngạo nghễ nói: “Đây là Hóa Công Đại Pháp! May mà Ngưu huynh cứu ngươi, nếu không ta đã hóa giải sạch nội công của ngươi rồi!”

“Đừng khoe khoang nữa!” Vương Viễn đứng ở một bên nhắc nhở một cách lạnh nhạt.

“Ặc...” Trường Tình Tử có chút xấu hổ, vội vàng nói: “Yên tâm, chỉ tụt tu vi chứ không tụt cảnh giới, ngồi điều tức mấy lần là khôi phục ấy mà.”

“Thì ra là vậy!”

Nghe Trường Tình Tử nói xong, Mario không khỏi thở dài một hơi.

Tảng đá lớn treo trong lòng những người khác cũng đồng loạt rơi xuống.

Độ nông sâu võ học của người chơi được chia thành cảnh giới và tu vi.

Mối quan hệ giữa hai thứ này giống như nước và kênh, kênh là gốc rễ, chỉ cần gốc rễ còn, tất cả nước sẽ chảy thành sông.

Hóa Công Đại Pháp làm tổn thất căn cơ võ học của người khác, huống chi nó lại ở trong tay loại người như vậy. Nếu thật sự có thể hạ thấp cảnh giới của người ta, như vậy cũng quá lỗi game rồi.

Thấy Trường Tình Tử sau khi “được” dạy dỗ đã trở nên thành thật hơn rất nhiều, đôi lông mày vốn đang nhíu chặt của Phi Vân Đạp Tuyết cũng giãn ra.

Khó trách các ông chủ đều thích mấy người mượn gió bẻ măng, nếu đổi lại là mấy kẻ cứng đầu cứng cổ, e rằng bữa cơm hôm nay mọi người đều sẽ ăn không ngon.

...

Sau khi ăn xong, đám Vương Viễn coi như đã trở nên thân quen hơn rất nhiều.

Có thể gom góp mấy kẻ dở người, có tính cách hoàn toàn khác biệt nhau này vào chung một đội, quả thật cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Sau khi bàn bạc trao đổi một lúc, mọi người giơ tay biểu quyết, số ít phải nghe theo số đông, không phục thì nghe theo nắm đấm, cuối cùng đội vẫn sẽ tiếp tục sử dụng cái tên Một Đám Ô Hợp.

Là nhà đầu tư trong đội, Phi Vân Đạp Tuyết thay thế Độc Cô Tiểu Linh trở thành đội trưởng mới của Một Đám Ô Hợp, tổng chỉ huy của chiến đội là Vương Viễn. Điều không cân đối duy nhất là chiến đội chỉ có mười người, không có người dẫn đầu và dự bị, có vẻ không được hoàn chỉnh bằng các chiến đội khác.

Sau ba ngày, cuối cùng hoạt động Hoa Sơn Luận Kiếm cũng mở ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận