Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 340: A Chu cô nương

Trong Hạnh Tử Lâm, có kẻ đổ thêm dầu vào lửa, có kẻ nhân lúc cháy nhà hôi của, có kẻ lừa người xong thừa dịp chạy trốn, nhất thời tạo nên cục diện hỗn loạn.

"Á..."

Trong lúc Vương Viễn muốn chuồn ra khỏi chiến trường loạn cào cào, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng hét lanh lảnh.

Hắn nhìn lại, chỉ thấy một đệ tử Cái Bang đang giơ gậy trúc đánh vào người một cô nương mặc áo đỏ.

Vương Viễn biết cô nương mặc áo đỏ này, chính là NPC A Chu vừa lên tiếng nói giúp Kiều Phong.

Tuyệt đại đa số NPC trong "Đại Võ Tiên" đều không có ai vừa mắt, nhưng Vương Viễn lại có chút thiện cảm với A Chu cô nương tính tình tinh nghịch.

Trong lúc bao nhiêu người chĩa mũi dùi vào Kiều Phong, vậy mà cô nương này lại cùng mình nói giúp cho Kiều Phong, đủ thấy cô ấy can đảm nghĩa hiệp thế nào.

Phải biết rằng Vương Viễn giúp Kiều Phong là vì quan hệ giữa hắn với Kiều Phong không tệ, còn A Chu và Kiều Phong lại là người xa lạ. Trong tình huống như vậy mà lên tiếng nói giúp người xa lạ, Vương Viễn cảm thấy bản thân còn không khí phách nghĩa hiệp bằng cô nương này...

Vương Viễn thấy đệ tử Cái Bang sắp phang một gậy vào người A Chu, hắn tiện tay nhổ một thân cây bên cạnh, tung chiêu "Thích Già Trịch Tượng Công" ném cái cây ra.

"Rầm!"

Đệ tử Cái Bang bị Vương Viễn dùng ám khí đập bay đi. Sau đó hắn lập tức lao tới, một tay nhấc A Chu lên kẹp vào nách, sử dụng khinh công bay ra khỏi chiến trường.

Trong Hạnh Tử Lâm vẫn vang lên tiếng hò hét thét gào loạn cào cào như trước. Nhóm người Vương Viễn, Mario và Ăn Mày Tán Gái đã chạy chậm ra ngoài thành Vô Tích, thoát khỏi khu vực thị phi.

"Ủa? Sao các ngươi cũng đi theo ra đây?"

Thấy đám người Ăn Mày Tán Gái không cướp BOSS với những người chơi kia, Mario hết sức khó hiểu.

"Ta thấy các ngươi chạy trốn, nên ta cũng chạy ra theo!" Ăn Mày Tán Gái trả lời khiến Mario hết lời chống đỡ.

Vương Viễn nghe vậy không khỏi xem trọng Ăn Mày Tán Gái hơn chút, vốn tưởng thằng ranh này bị vài ba câu của mình xúi giục, trông bộ dạng không được thông minh lắm, không ngờ lại khá sáng suốt.

Bản thân không đủ thông minh, nhưng lại biết đi theo người thông minh, tên này không đơn giản đâu!

"Ha ha!"

Ăn Mày Tán Gái cũng cười nói: "Ngưu ca quả nhiên là đồng loại, chạy trốn còn không quên bắt theo một em."

Vừa nói, Ăn Mày Tán Gái vừa liếc nhìn A Chu bên cạnh Vương Viễn.

Ăn Mày Tán Gái miêu tả rất bỉ ổi, rất dễ nhận ra ý tứ của hắn ta trong lời nói.

Nhìn tên của thằng ranh này là biết sở thích của hắn ta rồi. Người trong nghề mà hắn ta nói là cái loại gì, đương nhiên Vương Viễn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra.

"Xí!"

Vương Viễn khinh bỉ nói: "Chỉ là ta thấy cô nương này từng nói giúp ta, nên mới tiện tay cứu ra. Đâu có xấu xa như ngươi nghĩ."

Lúc trước A Chu đã vặc lại Mã phu nhân một câu, mới khiến bà ta rút quạt xếp ra. Vương Viễn nói A Chu từng giúp mình cũng không sai.

"Ha ha ha!"

Ăn Mày Tán Gái không tranh luận với Vương Viễn nữa, mà trưng ra vẻ mặt tươi cười đê tiện như trước, xem ra thằng ranh này kiên quyết coi Vương Viễn trở thành đạo hữu với mình.

"Ngươi cứu nàng có tác dụng gì?" Mario tò mò hỏi Vương Viễn.

Tiểu A Chu chỉ là một nha hoàn võ công bình thường (thực ra võ công của A Chu cũng không tệ, thủ pháp điểm huyệt rất cao siêu, những người biết điểm huyệt trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung đều là cao thủ), không phải là NPC cao cấp gì.

Nếu là NPC cao cấp, có lẽ còn kiếm được ít lợi ích, thực sự không được thì tiện tay giết chết cũng rơi ra khá nhiều đồ.

Nhưng NPC cấp thấp như A Chu đừng nói là lợi ích, có khi giết chết cũng chẳng rơi ra được thứ gì ngon nghẻ.

Mọi người đều là người chơi, theo bản năng khi cân nhắc mọi việc đều sẽ xuất phát từ lợi ích, về phần mấy thứ nghĩa hiệp gì đó thì không trói buộc nổi người chơi đâu.

"Hì hì!"

Không đợi Vương Viễn trả lời, A Chu cười nói: "Ai nói cứu ta thì không có lợi?"

"Hả?" Nghe A Chu nói, Mario và Ăn Mày Tán Gái đều sửng sốt.

"Ngươi có thể nghe hiểu chúng ta nói gì à?" Mario kinh ngạc quay sang hỏi.

Trong "Đại Võ Tiên", chỉ NPC có trí tuệ nhân tạo mới có thể tự do trao đổi với người chơi.

Mà trong game, không phải NPC nào cũng là NPC có trí tuệ nhân tạo. Bình thường, NPC có trí tuệ nhân tạo sẽ có địa vị quan trọng trong trò chơi giống như Kiều Phong. Nha hoàn như A Chu thì thuộc về NPC cấp thấp, thường chỉ là NPC chức năng, không nắm giữ trí tuệ nhân tạo.

Dù sao NPC cấp thấp trong game này nhiều vô kể, nếu NPC nào cũng được cài đặt trí tuệ nhân tạo thì có chút không thật.

Tuy A Chu từng hỏi vặn Mã phu nhân trong Hạnh Tử Lâm, nhưng trong mắt mọi người, đều cho rằng đây là lời thoại trong tình tiết câu chuyện đã cài đặt sẵn trong hệ thống. Đám người Mario cũng nhận định A Chu không phải là NPC có trí tuệ nhân tạo, thế mà giờ cô ấy lại cười hì hì nói chuyện với Mario, làm hắn ta giật bắn mình.

Có thể chủ động trao đổi với người chơi, hơn nữa còn căn cứ vào lời nói của người chơi để đối đáp, nhìn từ tính tự do trong game, NPC tên A Chu này không những là một NPC trí tuệ nhân tạo mà còn có đẳng cấp khá cao.

"Đương nhiên là hiểu!"

A Chu lườm Mario một cái, sau đó nói với Vương Viễn với vẻ cảm kích: "Ngưu đại ca cứu ta xuất phát từ lòng nghĩa hiệp, đâu có ôm mục đích như các ngươi."

Nói đến đây, A Chu còn không quên liếc Ăn Mày Tán Gái một cái đầy khinh bỉ.

"Ha ha... ha." Ăn Mày Tán Gái lúng túng gãi đầu.

"Mấy người bạn của cô đâu?" Vương Viễn hỏi A Chu.

"Sau khi đánh một trận, Vương cô nương đã được công tử Đoàn Dự đưa đi rồi!" A Chu đáp.

"Thằng nhóc vừa chạy như thỏ kia là Đoàn Dự?" Vương Viễn vuốt cằm nói: "Thảo nào nhìn quen mắt thế."

Lúc ở Đại Lý, Vương Viễn đã từng gặp Đoàn Dự một lần, nhưng khi ấy hắn đang bị Nhạc Lão Tam quấn lấy, không chú ý lắm đến tướng mạo của Đoàn Dự. Tuy lúc ở Vạn Kiếp Cốc hai người có ở chung một phòng, nhưng Đoàn Dự lại bị trúng xuân dược, mặt mũi đỏ bừng, bộ dạng kỳ cục, cho nên ở trong Hạnh Tử Lâm, Vương Viễn chỉ cảm thấy vị công tử ca này hình như là người quen, nhưng không nhớ ra tên.

"Người ta từng gặp ở Tùng Hạc Lâu chính là Đoàn Dự." Mario nói: "Hắn và Kiều Phong uống rượu kết nghĩa."

Vương Viễn: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận