Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1441: Đọc kinh Kim Cương

"Yên tâm đi sư phụ!"

Vương Viễn trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói: "Tuy đệ tử còn chưa độ kiếp Tiên Thiên, nhưng với tu vi hiện giờ của đệ tử, chỉ cần ta ở đây, thiên hạ không ai có thể đả thương được ngài! Bất kể là đắc tội với người nào, ta đều có thể khiến hắn có đến mà không có về."

Lời này của Vương Viễn tuyệt đối là nói ra từ tâm can.

Hắn có thể vì Huyền Từ, giấu diếm chân tướng Tiêu Viễn Sơn là bị Huyền Từ hại chết với Tiêu Phong, lúc này đương nhiên cũng sẽ hết sức bảo vệ Huyền Từ.

Đừng nói là người bên ngoài, cho dù là Tiêu Phong tìm tới tận cửa, Vương Viễn cũng nguyện ý dùng mặt mũi của mình, cầu Tiêu Phong thả cho Huyền Từ một đường sống.

"Ha ha ha!"

Huyền Từ cười ha ha, vuốt cái đầu bóng lưỡng của Vương Viễn, hiền lành nói: "Đứa nhỏ ngốc, ngươi trăm ngàn lần không nên mạnh động! Vi sư có cách nghĩ của vi sư."

"Không được!"

Vương Viễn mạnh miệng nói: "Nếu ngài mất, ta lại chọc họa, ai chùi đít cho ta! Ta không phải vì ngài đâu, ta là vì chính mình, ngài đừng tưởng bản thân vĩ đại như vậy!"

"Si nhi!"

Huyền Từ mỉm cười, lắc đầu, ra hiệu không cần phải nhiều lời nữa.

Thấy Huyền Từ lại không nói gì, Vương Viễn nói: "Ngài gọi ta tới đây, không phải chỉ để nói mấy câu vô dụng này với ta chứ. Ta thấy người khác đều nhận nhiệm vụ phòng vệ Thiếu Lâm tự."

"Thủ vệ Thiếu Lâm tự, đó là chức trách của đệ tử các viện!" Huyền Từ nói: "Ngươi là đệ tử thân truyền của ta, những việc nặng này, tất nhiên là không cần ngươi đi làm, ngươi chỉ cần đi theo bên cạnh ta là được rồi."

"Ách..."

Vương Viễn xoa đầu, xem ra danh hiệu đệ tử phương trượng cũng lớn đấy, việc nặng việc cực đều không đến lượt bản thân làm.

"Vậy ta cứ ngồi đây tán dóc với ngài sao?" Vương Viễn lại nói

Nói thật, tuy Vương Viễn và Huyền Từ có giao tình rất sâu, nhưng Huyền Từ lại không phải loại người thú vị như Tiêu Phong.

Tiêu Phong người này bình dị gần gũi, khôi hài, chỉ cần có rượu là có thể tán gẫu với Vương Viễn ba ngày ba đêm không ngừng.

Còn Huyền Từ, người này là đệ tử Phật gia chân chính, tư thái không thuộc thế giới này, khiến người ta khó tiếp cận.

Nếu thật sự ngồi đây nói chuyện phiếm với Huyền Từ, chỉ e Vương Viễn sẽ bị ép điên.

"Không phải ngươi có một bản kinh Kim Cương sao? Có thể nghiên cứu một chút!" Huyền Từ cười tủm tỉm nói.

"Hả? Cái thứ đồ đó lại không phải bí tịch công pháp gì, ta xem nó làm gì?" Vương Viễn bĩu môi.

Nói tới kinh Kim Cương này, Vương Viễn lại tức giận, bản thân đi một vòng lớn, giúp Huyền Từ mang về tin tức của con riêng, lão hòa thượng này lại keo kiệt, chỉ cho một bản kinh thư vô dụng.

Lúc này còn nhắc lại chuyện không hay này, có cay hay không cơ chứ.

"Hầy!" Huyền Từ thở dài nói: "Đại nạn của vi sư sắp buông xuống! Sẽ hại ngươi sao?"

"Này..."

Vương Viễn sửng sốt, rồi lấy Kinh Kim Cương ra.

Đây chính là bản chép tay của Đạt Ma tổ sư, đối với đệ tử Thiếu Lâm mà nói, có ý nghĩa không tầm thường, nhưng đối với người chơi mà nói, thứ gì không thể học thì đều là rác cả... Huống chi nội dung trong kinh Kim Cương này, người bình thường cũng xem không hiểu.

Huyền Từ cố ý ám chỉ, nên dù Vương Viễn có nhàm chán nữa cũng phải mở trang sách ra, bắt đầu nghiên cứu.

Như ta nghe thấy.

Theo từng chữ kinh Kim Cương được Vương Viễn đọc lên, thì từng chữ trên trang kinh kia hóa thành từng đóa sen màu vàng, bay ra khỏi cuốn sách, chui vào trong quần áo Vương Viễn, dán lên lưng hắn.

"???"

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này, ánh mắt Vương Viễn mở lớn: "Tình huống gì thế này?"

"A di đà phật!" Huyền Từ giả vờ kinh ngạc: "Không thể ngờ Ngộ Si đồ nhi ngươi lại có tu vi phật hiệu cao thâm như thế, có thể dùng tâm hiểu được Kinh Kim Cương, thật là cơ duyên to lớn!"

"Ta..."

Vương Viễn phục rồi.

Lão hòa thượng Huyền Từ này thật đúng là biết cách giả bộ hồ đồ, rõ ràng là lão bảo mình đi đọc kinh Kim Cương, giờ lại giả vờ cái gì cũng không biết. Quả thực là lão hồ ly.

Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận thì Huyền Từ làm vậy không sai.

Dù sao lão cũng chỉ là một NPC, nếu giúp Vương Viễn gian lận một cách trắng trợn, bản thân bị thiên đạo hủy diệt không còn gì thì cũng không sao, dù sao đại nạn buông xuống, chết sớm hay muộn thì đều là chết. Nhưng Vương Viễn là người hưởng lợi trực tiếp, chắc chắn cũng sẽ bị hệ thống giam lại điều tra.

Nói đến cùng thì Huyền Từ mới là người thông minh nhất.

Trước khi chết, cũng không quên tặng cho đệ tử thân truyền một hồi tạo hóa.

Lĩnh hội được dụng tâm lương khổ của Huyền Từ, trong lòng Vương Viễn càng thêm khó chịu...

Kim Luân Pháp Vương từng nói, đối với người xuất gia không có con cái mà nói, truyền thừa là thứ quan trọng nhất. Đối với sư phụ, đệ tử thân truyền chính là con cháu ruột thịt, cảm tình của Huyền Từ đối với Vương Viễn đương nhiên mọi người có thể hiểu.

Sau khi biết được hiệu quả đặc thù của Kinh Kim Cương, Vương Viễn không còn chống đối với bản kinh trong tay, mà đọc diễn cảm từng câu từng chữ trong Kinh Kim Cương lên.

Hà dĩ cố, tu bồ đề!

Phàm những gì có tướng, đều là hư vọng...

Nhất thiết hữu vi pháp...

Giai đại hoan hỉ, tín thụ phụng hành...

Kinh Kim Cương không phải văn học mạng, chữ chữ như châu ngọc, câu nào cũng trọng yếu, tổng cộng không quá nhiều chữ.

Ba mươi hai phần rất nhanh đã được Vương Viễn đọc xong.

Toàn bộ kinh văn cũng hóa thành kim liên, dán lên lưng Vương Viễn, hóa thành một đóa hoa sen ba màu đỏ, xanh, hồng, trông rất sống động, giống như đại sư tự tay vẽ nên.

"Hửm? Không tăng thuộc tính nào lên cả."

Sau khi đọc xong Kinh Kim Cương, Vương Viễn đột nhiên phát hiện, cảnh tượng mới vừa rồi tuy rằng vô cùng cool ngầu, nhưng thuộc tính của mình lại không hề thay đổi, chỉ là sau lưng nhiều thêm một hình xăm nửa lưng.

"Thuộc tính?"

Huyền Từ nói: "Có nhiều thứ, có thể nặng hơn thuộc tính rất nhiều. Tuy ngươi là đệ tử cửa Phật, nhưng trên người lại mang thần công đạo môn, là phật đạo song tu chân chính, nếu được điển tịch hai bên gia trì, thì sẽ có thần thông đại đạo vô thượng."

"Hả... đại đạo vô thượng... Lời này không giống như lời một hòa thượng như ngài nên nói." Vương Viễn không nhịn được trào phúng.

"Tam giáo hợp nhất làm căn bản, luyện khí hóa hư cố nguyên thần!" Huyền Từ thản nhiên nói: "Mặc dù ta là đệ tử Thiền Tông, nhưng phật hiệu khôn cùng, đạo pháp tự nhiên, không phân cao thấp sang hèn, khoan dung là đức tính tốt, như vậy mới có thể nhìn thấy căn nguyên."

"Ồ..." Vương Viễn gật đầu.

"Ngươi nghe hiểu không?" Huyền Từ lại hỏi: "Ta chỉ có thể dạy ngươi bấy nhiêu đó thôi."

"Ta phải suy nghĩ một chút!" Vương Viễn cái hiểu cái không, gãi gãi đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận